Tuy nhiên, Băng Vô Tình lại cố chấp bái Diệp Bạch tam bái, lúc này mới đưa hộp gấm để xuống, thối lui sang đến một bên. Đối với việc này, Diệp Bạch cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.
Hắn có lẽ rõ ràng, Băng Vô Tình rốt cuộc tại sao muốn làm như thế, xem ra, nàng Các chủ này, đối với Bạch Hàn Nhã, thật là coi trọng vậy.
Điều đó làm cho Diệp Bạch không khỏi sinh ra một luồng kính ý.
Sau một lát, Diệp Bạch đi tới gian phòng của mình, đi tới bên cạnh Bạch Hàn Nhã.
Linh Lung trúc Tả Các chủ Băng Vô Tình, đi tới trước mặt Bạch Hàn Nhã, nhìn chăm chú nàng, lúc này bởi vì Bạch Hàn Nhã trọng thương, hai gò má trắng bệch, trong con mắt đau thương cùng hối hận.
- Hàn Nhã, là do sư phụ không tốt, nếu như sư phụ không cho con gia nhập trận tỷ thí này, có lẽ cũng không phải khổ như vậy, hiện tại nằm ở nơi này, sư phụ thật là có lỗi, sư phụ xin lỗi.
Trong ánh mắt, lập tức liền có nước mắt lóng lánh chảy ra, thấy một màn như vậy, Diệp Bạch lặng lẽ đóng cửa phòng, lui ra ngoài, để nơi này cho hai người thầy trò bọn họ.
Hắn không có nói lời an ủi, bởi vì hắn biết, Băng Vô Tình nếu có thể là nhất tông chi chủ, tự nhiên không phải là người tầm thường, mặc kệ trong lòng nàng bi thương thống khổ như thế nào, cuối cùng cũng nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận.
. . .
Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn làm Bạch Hàn Nhã bị thương, chuyện này cùng nàng kỳ thật cũng không có bao nhiêu quan hệ, hoàn toàn không cần tự trách mình như vậy.
Thịnh hội này đối với mỗi người, đều là một lần kỳ ngộ khó có được, Băng Vô Tình yêu cầu Bạch Hàn Nhã tới dự thi, Diệp Bạch cảm thấy bình thường, thậm chí, nếu như nàng không cho Bạch Hàn Nhã đến, Diệp Bạch mới có cảm giác ngoài ý muốn.
Huống chi hiện tại, tất cả còn có thể xoay chuyển, Bạch Hàn Nhã mặc dù bị thương, nhưng chỉ cần thời gian an dưỡng thích hợp, để hồi phục như cũ mà thôi.
Huống chi, hiện tại có Diệp Bạch Trung cấp Huyền Tông tại, hắn cũng sẽ không cho phép, Bạch Hàn Nhã có thể sảy ra chuyện gì sao.
Mà có Diệp Bạch nguyện ý không gián đoạn chữa thương cho Bạch Hàn Nhã, Lam cấp Trung cấp liệu sinh thánh chỉ, Trường Sinh chỉ pháp, làm cho Bạch Hàn Nhã tiếp tục sinh cơ, cho dù Bạch Hàn Nhã lúc này muốn chết, chỉ sợ cũng rất là khó khăn.
Hắn lẳng lặng ngồi ở trong đại sảnh, bình tĩnh chờ Băng Vô Tình đi ra, hắn biết, lúc này cũng không quá lâu.
Quả nhiên, sau một khắc, cửa phòng lần nữa mở ra, trông nàng hốc mắt tuy có hơi ửng đỏ, nhưng lúc này đã trấn định, Băng Vô Tình cũng đã khôi phục một phần khí độ thuộc về nhất phương Các chủ.
Đi tới trước mặt Diệp Bạch, Băng Vô Tình thi lễ thật sâu, nhìn Diệp Bạch, có chút áy náy nói:
- Lúc trước thất thố, làm Diệp công tử chê cười rồi.
Nghe vậy, Diệp Bạch lắc đầu, chân thành nói:
- Không dám, Các chủ chân tình lưu lộ, làm người động dung, Diệp Bạch cảm phục còn không kịp, nào có dám giễu cợt.
Băng Vô Tình không có tiếp tục nói về vấn đề này nữa, mà nhìn về phía Diệp Bạch nói:
- Không biết Nhã nhi thương thế rốt cuộc như thế nào, Còn có cách nào cứu chữa tốt hơn không?
Rất hiển nhiên, đây là vấn đề nàng quan tâm nhất, cũng là vấn đề mà nàng lần này tới nơi này tìm Diệp Bạch, cho nên nàng gắt gao nhìn Diệp Bạch, sợ từ hắn nói không tốt.
Nghe vậy, Diệp Bạch có chút im miệng không nói, vừa mới giơ tay lên đầu, nhìn về phía Linh Lung trúc Các chủ Băng Vô Tình nói:
- Có thể, muốn cần thời gian.
Nghe thấy Diệp Bạch nói, Băng Vô Tình có chút vui vẻ, tuy nhiên, sau khi nghe được câu sau, nàng không khỏi cảm thấy thất vọng, trầm ngâm một lát, nàng nhìn về phía Diệp Bạch nói: nguồn TruyenFull.com
- Còn thỉnh Diệp công tử nói rõ, Nhã nhi đến tột cùng là như thế nào?
Nghe thấy Băng Vô Tình hỏi, Diệp Bạch trầm ngâm chốc lát, rốt cục quyết định nói thật:
- Quý tông môn đệ tử Bạch Hàn Nhã, bị thương quá nặng, trong cơ thể kinh mạch, cốt cách, đã bị hoàn toàn phá hư, nếu muốn khôi phục, không phải một ngày hai ngày mà được.
Ngừng lại một chút, làm như sợ hãi Băng Vô Tình lo lắng, hắn lại sửa lời nói:
- Bất quá, có ta ở đây, có Trường Sinh chỉ là chữa thương thánh thuật, chỉ cần thời gian, cuối cùng có một ngày có thể hoàn toàn khôi phục, chỉ là…
- Trường Sinh chỉ mặc dù làm Lam cấp Trung cấp chỉ pháp, được xưng đại lục Thập đại chữa thương thánh thuật, nhưng cuối cùng không có khẳ năng nghịch sinh đổi tử, năng lực trộm thiên, mặc dù kịp thời đem Bạch cô nương cứu xuống, chính là trong cơ thể bị trọng thương, lại thật làm người khác chấn kinh, tin tưởng mới vừa rồi Băng Các chủ cũng đã xem, tự nhiên hẳn là rõ ràng Diệp Bạch nói, nếu muốn cứu tốt, không khó. Nhưng muốn lập tức cứu tốt, cũng không được rồi.
Băng Vô Tình im lặng, mới vừa rồi, tại Diệp Bạch đi rồi, nàng tự nhiên cũng tự mình kiểm tra thương thế bên trong cơ thể Bạch Hàn Nhã, tự nhiên biết Diệp Bạch nói, chỉ sợ còn nhẹ, bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu như trước kia, Linh Lung trúc bọn họ cho dù dốc toàn lực, cũng tuyệt không cứu sống được.
Nhưng hiện tại, sinh cơ toàn bộ ở trong cơ thể Bạch Hàn Nhã, mặc dù vết thương toác hoác, kinh mạch thác loạn, như trải qua một phen củng cố của Trường sinh chỉ, hiện tại mặc dù không mạnh, nhưng sinh cơ, không kiệt tuần hoàn, làm cho Bạch Hàn Nhã thở ra hít vào không ngừng.
Luồng sinh cơ này, Kim quang lóe ra, một đóa Liên Hoa không ngừng nghỉ, theo các đại kinh mạch của Bạch Hàn Nhã tiến lên, nơi nó đi qua, mặc dù không thể lập tức cho nàng sống lại, nhưng kinh mạch trọng sanh cải thiện công dụng, thương thế bên trong cơ thể Bạch Hàn Nhã cơ hồ mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ, từ từ biến mất.
Tin tưởng, nếu như liên tục mấy tháng tĩnh dưỡng, luồng sinh cơ này luân chuyển không ngừng, Bạch Hàn Nhã cuối cùng có thể tỉnh lại.
Nàng có chút thấp thỏm nhìn về phía Diệp Bạch, dao động nói:
- Lời của Diệp công tử ý là gì?
Nàng sợ hãi, không phải Diệp Bạch không thể cứu tốt, lúc trước trên đài, tận mắt nhìn thấy Diệp Bạch thi triển Trung cấp Huyền Tông, rồi sau đó lại lộ ra Lam cấp Trung cấp, Trường Sinh chỉ pháp thần bí khó lường, nàng liền tin tưởng, Diệp Bạch có thể cứu sống Bạch Hàn Nhã.
Nàng sợ hãi Diệp Bạch không chịu xuất thủ cứu giúp, hoặc là bởi vì nguyên nhân gì sẽ không ở lại Lam Nguyệt quá lâu.
Nàng cũng không phải là người ngu xuẩn, tự nhiên biết đối với các nàng Đỉnh cấp Huyền sư, nửa bước Huyền Tông ở Lam Nguyệt còn có khả năng.
Nhưng một người tuổi còn trẻ, đã tiến vào trung vị Huyền Tông thì Lam Nguyệt không thể chứa được con Giao Long như Diệp Bạch này nữa rồi.
Bởi vì tư tưởng của hắn muốn bay lên trời cao, ở nơi này chỉ là cái lồng sắt, cho nên hắn muốn rời đi để tiến vào vùng đất càng rộng lớn hơn.
Cho nên Diệp Bạch cuối cùng, chỉ sợ không lưu tại Lam Nguyệt nhiều thời gian, hắn tất sẽ rời đi. Mà thương thế Bạch Hàn Nhã, lại cấp bách, chỉ cần cách ly sinh cơ, chỉ sợ ngày phục sinh, cả Lam Nguyệt công quốc trừ Diệp Bạch không có ai có khả năng này.