Lam y thiếu nữ và bạch y thanh niên cụt tay rời đi, nhưng không biết có một thân ảnh đang lặng lẽ theo dõi phía sau bọn họ.
Đúng là Diệp Bạch vừa biến mất khi nãy.
Hắn muốn biết hai người này rốt cục là ai, Diệp Khuyết chẳng lẽ là bạch y thanh niên cụt tay này, là một trong tam đại đệ tử hạch tâm Diệp gia, bài danh thứ hai?
Không phải nghe nói rằng hắn bởi vì một nhiệm vụ mà xuất môn hơn một năm chưa quay về sao, chẳng lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ?
Sư phụ mà bọn họ nói là ai?
Đồng thời Diệp Bạch cũng không biết đi hướng nào, muốn đi tham quan một chút, xem thử tại chỗ sâu trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động có bộ dáng thế nào, hiện tại có người dẫn đường, hiển nhiên muốn cầu cũng không được.
Mời vừa rồi kỳ thật hắn cũng không muốn giết lam y thiếu nữ, dù sao cũng là đồng môn so tài, cho dù lam y thiếu nữ bướng bỉnh thì cũng không đáng chết, bất quá chỉ dọa nàng một chút mà thôi. Nhưng khi Diệp Khuyết xuất hiện lại khiến hắn bỏ đi ý nghĩ này trong đầu, bởi vì hắn cảm giác được sát khí trên người đối phương lăng lệ, nếu hai người liên thủ thì bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ.
Cho nên có lẽ trước tiên nên lui một bước, trốn ở một bên, chờ bọn họ đi rồi mới lặng lẽ bám theo.
Diệp Bạch ở trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động không biết chạy đi đâu, nhưng hai người kia lại không hề bận tâm, trong huyệt động tùy ý đi lại, chứng tỏ không hề lạc đường như mình. Diệp Bạch đi theo bọn họ đến choáng cả đầu, hoàn toàn quên mất mình ở đâu, chỉ biết phía trước là thân ảnh của hai người. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Dần dần, phía trước bắt đầu quanh co, cuối cùng không biết xuyên qua bao nhiêu thạch động, Diệp Khuyết và lam y thiếu nữ đi tới một nơi kỳ dị.
Nơi này là một thạch động dán vào vách núi, một khe suối sâu chia ra làm hai, bên trong khe có u lam sắc hỏa diễm bốc cháy, hình thành một vách ngăn. Sau ngọn lửa là một bãi đá, trên bãi đá là bốn bồ đoàn được làm từ cây cỏ, bốn lão giả nhìn không ra tuổi đang ngồi trên bồ đoàn.
Hai người đi tới trước ngọn lửa, đứng phía ngoài khoảng một thước, cung kính hướng người bên trong thi lễ. Một lão giả trong số đó bỗng nhiên mở mắt ra nhìn hai người, một tiếng, một tiếng xé gió truyền tới:
- Diệp Khuyết, nhiệm vụ kia điều tra thế nào rồi?
Thanh niên cụt tay vô cùng cung kính nói:
- Bẩm sư tôn, nhiệm vụ đã hoàn thành, thuộc hạ có thể xác định, kiện đồ vật kia là bị Thiên Báo Cốc lấy đi, bởi vì thế lực Thiên Báo Cốc quá lớn, thuộc hạ vẫn không dám tới gần, cho nên mới trở về bẩm báo sư tôn!
- Thiên Báo Cốc!
Nghe tên này, bốn vị trưởng lão trên đài đồng loạt mở mắt, Diệp Bạch đi phía sau chỉ cảm thấy ánh mắt bốn người vừa mở ra, liền phảng phất như bốn đạo điện quang, trong nháy mắt cả thạch động liền phát sáng, nhưng lập tức lại lần nữa khôi phục bình thường.
Mà hôi y lão giả ngồi trên bồ đoàn bên trái, mặt như gỗ khô, hai gò má hõm sâu, không nhúc nhích tựa như người chết, đúng là người mà một năm trước Diệp Bạch gặp qua tại Truyền Công Các, là một trong tứ đại thủ hộ trưởng lão Thiên Huyễn Vạn Tâm Động.
Chẳng lẽ?
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Bạch như trời đất xoay chuyển, rất rõ ràng ba người kia ngồi cùng một chỗ với hắn, chỉ sợ thân phận cũng giống nhau, là tứ đại thủ hộ trưởng lão cấm địa Diệp gia, người nào ra lệnh cũng không cần nghe theo. Địa vị tôn sùng, cho dù cả Diệp gia sắp sửa tan nát thì bọn họ cũng không ra tay, trừ phi đối phương đánh tới Thiên Huyễn Vạn Tâm Động thì bọn họ mới ra tay. Bọn họ chính là lực lượng ẩn giấu cuối cùng, là gia chủ của Diệp gia, thái thượng trưởng lão Diệp gia cũng có thể gặp chuyện không may, nhưng bọn họ tuyệt không thể xảy ra chuyện, bởi vì bọn họ đại biểu cho truyền thừa Diệp gia.
Trong truyền thuyết, thực lực bốn người này sâu không lường được, ai cũng không biết bọn họ sống bao nhiêu năm, nhưng có thể khẳng định một điểm là Diệp gia gia chủ Diệp Thiên Vấn mặc dù thực lực cao cường, nhưng bốn người này chỉ sợ thực lực mỗi người cũng không dưới hắn. Kỳ thật gia tộc như tứ đại thế gia, mỗi gia tộc đều có ẩn dấu lực lượng, chỉ là không biết bọn họ có ẩn dấu sâu như Diệp gia hay không.
Trong lòng Diệp Bạch quay cuồng, không nhịn được càng thêm chăm chú lắng nghe, hắn biết hắn có thể biết được bí mật nào đó, nếu tứ đại thủ hộ trưởng lão đã ra mặt thì không thể là chuyện nhỏ, nhiệm vụ mà Diệp Khuyết chấp hành rốt cục là gì?
Hơn nữa lại còn dính đến Thiên Báo Cốc. Sau khi Thượng Quan Gia gặp chuyện không may, ngoài thành đột nhiên ở đâu mọc ra một thế lực thần bí, Diệp Khuyết từ một năm trước đã bắt đầu điều tra Thiên Báo Cốc, chẳng lẽ Thiên Báo Cốc có gì cổ quái?
- Hóa ra liên quan tới Thiên Báo Cốc, ta đã biết việc này không đơn giản mà!
Một thanh âm trầm khàn bỗng vang lên, hắc y trước lão bên phải bắt đầu lên tiếng:
- Ba đại gia tộc khác hẳn là cũng biết tin này, không biết bọn họ có phải cũng chuẩn bị, phái đệ tử điều tra Thiên Báo Cốc, chúng đặt chân ngoài thành lâu như vậy, chúng ta cũng nên hành động một chút.
- Không sai, hiện tại Thiên Báo Cốc uy hiếp đến sự an toàn của tứ đại thế gia chúng ta, không ai có thể ngồi yên nhìn, hơn nữa sau lưng có thể còn dính dáng tới một số việc khác, nếu không quản thì chỉ sợ không kịp.
- Hơn nữa, chúng ta phải tìm hiểu vị trí của thứ kia, nếu không, chỉ sợ.... Tóm lại, việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của tứ đại thế gia chúng ta, nói vậy thì mấy lão gia hỏa kia cũng không thể thờ ơ ngồi nhìn, hãy liên lạc với bọn họ, chọn ra đệ tử thám thính Thiên Báo Cốc!
Một lão giả râu tóc trắng xóa ngồi phía sau cũng lên tiếng nói, uy tín của hắn thoạt nhìn cực cao, vừa nói chuyện, ba người khác lập tức gật đầu đồng ý.
- Việc này bảo mấy đứa nhỏ Thiên Vấn đi làm, chúng ta không tiện nhúng tay, hơn nữa sự tồn tại của chúng ta luôn là bí ẩn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được lộ ra. Diệp Khuyết, ngươi mang lệnh bài này đi, bảo chúng ta đưa cho gia chủ, kêu hắn tuyển ra vài đệ tử tinh anh, rồi nói với tam đại thế gia khác đồng thời điều tra Thiên Báo Cốc!
Lời còn chưa dứt, một chiếc lệnh bài màu xanh biếc được hắn ném ra, trên lệnh bài khắc bốn chiếc lá đen như mực, bất quá bốn chiếc lá này khác nhau, ở phía trên lệnh bài giống như có ma lực thần kỳ, người nào nhìn thấy đều không thể tự kiềm chế, khiến tâm thần hoảng hốt.
- Thủ hộ giả lệnh bài!
Phía sau thạch bích, Diệp Bạch lẳng lặng nhìn một màn này, bỗng nhiên chấn kinh, hắn hiển nhiên không thể không nhận ra thứ này. Đây là thủ hộ giả lệnh bài chí cao vô tươợng của Diệp gia, cho dù là gia chủ thì cũng phải nghe lệnh. Xem ra lần này xảy ra chuyện lớn.
- Kỳ này bọn họ muốn triệu tập vài tên đệ tử tinh anh dò xét Thiên Báo Cốc, ta có bị cuốn vào hay không?
Diệp Bạch đối với thực lực của bản thân rất tự tin, nếu như hắn toàn lực bộc phát, trong hàng ba người đệ tử hạch tâm, ngoại trừ Diệp Khổ thâm sâu vô cùng thì hai người còn lại không phải đối thủ của hắn. Nếu như hắn thật sự muốn đi thì không ai có thể ngăn được, vấn đề là có muốn đi hay không, đây là một cơ hội tốt để du lịch, hơn nữa cũng có thể nhân cơ hội quan sát tình huống tu vi của người khác. Bất quá cũng không nên lỗ mãng, tiếp tục quan sát đã.
Nghĩ vậy, Diệp Bạch tiếp tục thu liễm tinh thần, nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng bốn người không nhắc lại chuyện này, ba người trong số họ nhắm mắt lại, chỉ còn lại lão giả nói chuyện đầu tiên, quay đầu nhìn lam y thiếu nữ nói:
- Thiên Nhi, Cực Hạn Tinh Thần Kiếm Quyết của con tu luyện thế nào rồi?
Hóa ra lam y thiếu nữ này tên là Diệp Thiên Nhi. Chẳng lẽ sư phụ của nàng là thủ hộ trưởng lão trước mặt này, Diệp Bạch thầm khiếp sợ đoán, nếu như vậy thì nàng có kiếm quyết cường đại cũng không kỳ lạ. Công pháp của tứ đại thủ hộ trưởng lão luôn là một điều bí ẩn, ai cũng không rõ chi tiết về bọn họ, chỉ sợ ngay cả gia chủ Diệp Thiên Vấn cũng không biết, hóa ra tên của kiếm quyết là Cực Hạn Tinh Thần Kiếm Quyết!
Đối mặt với Diệp Bạch, lam y thiếu nữ vô cùng hung dữ, nhưng khi lão giả hỏi thì lại run cầm cập, cẩn thận đáp:
- Bẩm sư phụ, đã tu luyện đến chiêu thứ hai, tiểu thành cảnh giới Tinh Chi Vô Hạn!
Thủ hộ trưởng lão kia "Oh" một tiếng, sờ râu, nhìn lam y thiếu nữ nói:
- Tiểu thành cảnh giới chiêu thứ hai, không nhanh cũng không chậm, miễn cưỡng có thể chấp nhận. Con có thể lấy thân huyền giả, tu luyện kiếm quyết hoàng giai đính cấp này thì đã ngoài ý muốn rồi. Bất quá con từng may mắn ăn một viên nội đan của tứ giai hung thú, cường độ thân thể vượt xa thường nhân, có thể tu luyện kiếm quyết bậc này cũng không tính là kỳ quái, phải cố gắng tu luyện nhanh hơn mới được!
- Vâng!
Lam y thiếu nữ tên là Diệp Thiên Nhi này dường như có chút sợ hãi trưởng lão kia, cung kính trả lời, không dám cãi lại.
Thủ hộ trưởng lão giống như có việc, phất tay nói:
- Các ngươi ra ngoài đi làm việc mà chúng ta đã giao. Lần này Thiên nhi, con hãy đi cùng Diệp Khuyết. Mặt khác kêu Diệp Khổ đi chung, hài tử này vẫn bế quan, không có ý định xuất quan, thật sự là quá mức liều mạng, để cho hắn ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt. Có hắn, hai người các ngươi cũng không lo về sự an toàn, cho dù đối mặt với một vị trung giai huyền sĩ, hắn cũng đủ bảo vệ các ngươi.
Nói xong những lời này, thủ hộ trưởng lão lập tức nhắm mắt lại, phảng phất như rất mệt.
- Vâng!
Lam y thiếu nữ không dám cãi lời, vâng một tiếng, Diệp Khuyết nhận lấy lệnh bài, cùng lam y thiếu nữ đồng loạt lui ra ngoài, trong huyệt động lại khôi phục yên tĩnh.
Mà bên kia, Diệp Bạch thầm khiếp sợ, phảng phất như sóng gió nổi lên, hắn không nghĩ tới lam y thiếu nữ tên là Diệp Thiên Nhi này lại từng ăn vào một viên nội đan của tứ giai hung thú, khó trách....
Trong nháy mắt, Diệp Bạch đã hiểu thêm nhiều chuyện, tại sao nàng có thể khiến một trong tứ đại thủ hộ trưởng lão nhận làm đồ đệ, tại sao nàng có thể học tập thuộc tính kiếm quyết cường đại như thế, tại sao các đệ tử nội tông không dám tùy tiện nhắc tên nàng, hóa ra tất cả đều là thế này.
Đồng thời, tên trưởng lão này nói về Diệp Khổ cũng không khỏi khiến hắn há to miệng, cảnh giới Diệp Bạch bất quá cũng mới vừa tiến lên huyền sĩ, thế nhưng có thể đấu với một gã trung giai huyền sĩ mà vẫn không thua, đây là dạng thực lực gì?