Phốc một tiếng, Lam Viễn thu hồi lại hai thanh tiêm trùy, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Lam Viễn thiếu gia, chúng ta đều là bị Đồ Hàng dụ dỗ, cũng không phải là muốn tới cướp bóc thiếu gia, thỉnh thiếu gia tha thứ!
- Thiếu gia tha mạng, chúng ta lập tức trở về, giải tán đội ngũ, không bao giờ dám làm đạo phỉ nữa!
Ngay khi Đồ Hàng kia ngã xuống chết đi, đám đạo phỉ còn lại cũng đều hướng về phía Lam Viễn cầu xin tha thứ.
- Cút đi!
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong miệng Lam Viễn truyền ra.
Đám đạo phỉ kia như được đại xá, vội vàng tán đi. Dưới sự làm nền của bọn chúng, thân ảnh của Lam Viễn tựa hồ đặc biệt cao lớn.
- Hửm? Hóa ra là đánh chủ ý với Tiểu Địch!
Ở phía sau, Dương Thạc nhìn về phía Lam Viễn, cặp mày khẽ nhíu lại. Nếu như nói lúc trước Dương Thạc cũng không biết Lam Viễn rốt cuộc có mục đích gì mà nói, vừa rồi thấy Lam Viễn diễn một màn như vậy, Dương Thạc liền nhìn ra được rõ ràng mục đích của hắn.
- Lam Viễn này, cùng với đám đạo phỉ này hẳn là có chút quan hệ ngầm. Dù sao, đạo phỉ ở trong phạm vi của Vân Lam Phủ, muốn nói cùng Vân Lam Phủ không có quan hệ gì, căn bản là không có khả năng… Tiếp tục ở lại cùng với Lam Viễn nữa, cũng không có ý tứ gì nữa, xem ra, đã đến lúc rời đi rồi…
Trong lòng Dương Thạc thở ra một hơi, âm thầm nghĩ.
Một chút điểm kỹ xảo này của Lam Viễn, Dương Thạc liền dễ như trở bàn tay nhìn thấy.
Đơn giản chính là một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, thể hiện ra dáng vẻ thần võ vô địch của Lam Viễn, nhằm để hạ vào trong lòng Dương Địch thân ảnh của Lam Viễn hắn. Đợi đến tương lai, khi cùng với Dương Địch dần dần tiếp xúc, Lam Viễn có thể ở trong lòng Dương Địch mọc rễ nẩy mầm, chiếm cứ một địa vị tương đối quan trọng.
Thậm chí có thể… hoàn toàn thay thế Dương Thạc!
Chút tiểu kỹ xảo này, thoạt nhìn thập phần đơn giản, nhưng có một vài thời điểm, cũng là vô cùng có tác dụng.
Đầu tiên, bình thường khi Lam Viễn nói chuyện phiếm với đám người Dương Thạc, thường xuyên ám chỉ đám đạo phỉ Thiên Thánh Giới vô cùng tàn bạo.
Đợi đến khi Đồ Hàng xuất hiện, Lam Viễn lại đề cập đến sự cường đại của Đồ Hàng. Ở trong miệng của Lam Viễn, Đồ Hàng cơ hồ là tồn tại không thể địch nổi!
Dưới loại tình huống như vậy, cường giả Hư Không Võ Thánh bình thường, trong lòng chỉ sợ đã sớm vô cùng kinh hoàng rồi.
Về sau đó Lam Viễn mới ngang trời xuất thế, đánh chết Đồ Hàng, dọa lui đám đạo phỉ này, hình tượng của Lam Viễn liền trở nên vô cùng cao lớn… Đâu là từng khâu từng khâu móc nối với nhau, cũng không hề đột ngột.
Chính là trong cái kế hoạch này, có một điểm quan trọng nhất, đó chính là sự xuất hiện của Đồ Hàng, cần phải khiến đám người Dương Thạc, Dương Địch kinh sợ!
Dưới loại tình huống này, Lam Viễn ra tay mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Nhưng mà trên thực tế, Lam Viễn không biết chính là, với thực lực của Dương Thạc, Dương Địch hiện tại, tuy rằng chưa thể nắm chắc mười thành đánh chết Đồ Hàng, nhưng mà cho dù Đồ Hàng muốn lưu lại hai người, cũng là khó có thể làm được. Hai người Dương Thạc và Dương Địch, căn bản không đặt Đồ Hàng vào trong mắt!
Vừa rồi, hai người hoàn toàn không có nửa điểm kinh hoàng thất thố.
Dưới loại tình hình như thế này, một phen biểu diễn này của Lam Viễn liền có vẻ thập phần ngây thơ, người ta chỉ liếc mắt liền có thể nhìn thấu được!
Cái này thật giống như là, một nữ nhân bình thường, đột nhiên gặp phải một tên tráng hán chặn đường cướp bóc, sự nguy hiểm thật lớn, ngươi đem nàng cứu ra, nàng tự nhiên sẽ vô cùng cảm kích ngươi. Nhưng mà, nếu như kẻ mà nữ nhân này gặp phải cũng không phải là tráng hán, mà chỉ là một tiểu hài tử cầm thanh đao gỗ nhảy ra chặn đường, người ta căn bản là không thèm sợ hãi tiểu hài tử này. Ngươi còn trừng mắt sốt ruột chạy đến cứu giá, như vậy mà nói, người ta chẳng những không có cảm kích ngươi, mà còn nghĩ thấy ngươi rất ngốc, kỹ xảo thập phần nông cạn…
Kỹ xảo của Lam Viễn bị nhìn thấu, nguyên nhân căn bản chính là hắn đã xem nhẹ thực lực cùng với nhãn lực của Dương Thạc và Dương Địch…
- Hiện tại hắn ra tay, chỉ là vì muốn lưu lại trong tay Dương Địch một ấn tượng to lớn mạnh mẽ mà thôi! Chỉ sợ kế tiếp, kẻ mà hắn muốn đối phó, chính là ta rồi!
Trong lòng Dương Thạc khẽ cười lạnh.
Chỉ dựa vào anh hùng cứu mỹ nhân, muốn nắm giữ được trái tim mỹ nhân, rất khó a!
Kế tiếp, chỉ sợ Lam Viễn này sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, đem cái tảng đá chặn đường Dương Thạc này hoàn toàn hủy diệt đi…
- Dù sao đã trải qua thời gian mười tám ngày rồi, còn lại chừng mười hai, mười ba ngày nữa sẽ đến Vân Thu Thành kia. Hiện tại cũng là lúc rời đi rồi!
Dương Thạc nghĩ đến đây, liếc mắt nhìn về phía Dương Địch một cái. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Đúng lúc này, Dương Địch cũng liếc mắt nhìn về phía Dương Thạc một cái. Hai người liếc mắt nhìn nhau, liền hiểu được tâm tư của đối phương, đã đến lúc rời đi!
- Các vị, mấy tên đạo phỉ này hiện tại đã ly khai! Hừ! Một đám đạo phỉ bình thường, còn dám trêu chọc vào Vân Lam Phủ chúng ta! Được rồi! Hiện tại chúng ta trở lại phi thuyền đi, tiếp tục lên đường!
Sau khi đuổi đi đám đạo phỉ còn lại, Lam Viễn quay đầu lại, vô tình hữu ý liếc mắt nhìn về phía Dương Địch một cái, cười nhạt, hướng về phía đám người phía sau nói.
- Phù… rốt cuộc cũng tan!
- Lần này may mắn có Lam Viễn thiếu gia, nếu không mà nói, chỉ sợ ta đã…
- Không thể tưởng tượng được Lam Viễn thiếu gia lại là con trai của Tam Thống lĩnh Vân Lam Phủ Lam Thiên Sơn đại nhân! Thân là con trai của Lam Thống lĩnh, Lam thiếu gia một chút cũng không có tính cách thiếu gia hoàn khố, thật sự khiến người ta bội phục! Về sau cái mạng này của ta liền bán cho Vân Lam Phủ rồi!
Vị thiếu phụ kia, vị tráng hán hai tay phủ lân giáp cùng với hai gã Hư Không Võ Thánh khuôn mặt tràn ngập khí âm sát, giờ phút này cũng đều tán dương Lam Viễn không ngớt. Thậm chí vị thiếu phụ vẫn còn có chút phong tình kia, cặp mắt đẹp thỉnh thoảng lại bắn lên trên người Lam Viễn mấy cái. Nhưng Lam Viễn lúc này cặp mắt thật ra cũng không chút ba động, tựa hồ căn bản không chút động dung bởi vì chút tư sắc kia của nàng.
Chỉ có hai người Trương Chân Huyền, Bí Nham là khẽ nhíu mày lại một chút.
Tính cách Bí Nham ngay thẳng, vừa rồi một phen biểu hiện kia của Lam Viễn, tuy rằng hắn không nhìn ra cái gì, nhưng mà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Về phần Trương Chân Huyền, hắn cũng giống như Dương Thạc, Dương Địch, thực lực bản thân rất mạnh, cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.
Giờ phút này, Trương Chân Huyền cũng có chút vô tình hữu ý, liếc mắt nhìn về phía Dương Thạc, Dương Địch.
Vù vù vù!
Vị thiếu phụ, gã tráng hán hai cánh tay lân giáp, hai huynh đệ âm sát cũng đều tiến vào trong phi thuyền.
- Hửm? Dương Thạc huynh đệ, Dương Địch muội muội, các ngươi sao còn không tiến vào?
Lúc này Lam Viễn mới phát hiện ra, Dương Thạc cùng Dương Địch vẫn huyền phù trong không trung, không có chút ý tứ sẽ đi vào.
- Ha hả… chuyện tình vừa rồi, tại Thiên Thánh Giới vốn là thập phần thông thường, các vị về sau thích ứng liền được rồi! Đồ Hàng kia vừa rồi dám đánh chủ ý với Dương Địch, đây chính là khiêu khích nghiêm trọng với Vân Lam Phủ chúng ta, Lam mỗ ta tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hai vị cũng không cần quá mức để ý tới! Được rồi! Trước đi lên phi thuyền, kế tiếp hẳn cũng sẽ không có những đạo phỉ gan to như vậy nữa đâu!
Lam Viễn nghĩ rằng Dương Thạc và Dương Địch vừa rồi bị dọa cho choáng váng, cười ha hả, an ủi mấy câu.
- Chuyện tình vừa rồi, đa tạ Lam thiếu gia rồi!
Trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, Dương Thạc chắp tay với Lam Viễn, nói.
- Chẳng qua, hai người chúng ta vốn tự do tản mạn quen rồi, không nghĩ sẽ gia nhập vào quân đội Vân Lam Phủ, chúng ta nghĩ muốn tự mình lăn lộn trong Thiên Thánh Giới. Ta cùng Tiểu Địch đã thương lượng qua rồi, nghĩ muốn ở đây nói lời từ biệt với Lam thiếu gia, cũng sẽ không đi tới Vân Thu Thành nữa!
Dương Thạc nhàn nhạt nói.
- Cái gì? Bây giờ rời đi, không đi Vân Thu Thành nữa?
Lam Viễn tuyệt đối không ngờ tới, Dương Thạc lại nói ra câu nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
Gia nhập quân đội Vân Lam Phủ, ưu đãi cực nhiều, huống hồ, lúc trước Lam Viễn cũng đã từng hứa hẹn, sẽ trợ giúp cho Dương Thạc cùng Dương Địch ở trong quân đội Vân Lam Phủ thu hoạch được nhiều tài nguyên tu luyện. Chuyện tốt như vậy, chỉ cần là người có đầu óc, tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Lam Viễn tin tưởng rằng, Dương Thạc, Dương Địch hiện tại chỉ sợ đã sớm khát khao cuộc sống sau khi gia nhập quân đội rồi… Mà chỉ cần đi tới Vân Thu Thành, hai người cũng liền lập tức rơi vào trong bẫy rập của Lam Viễn.
Từng cái lại từng cái âm mưu không ngừng nối gót mà tới!