Vuốt gãy này bắt đầu hấp thu Lục Dương Huyền Ưng chân khí trong người Dương Thạc.
Dù việc này khiến Dương Thạc bất ngờ nhưng ngẫm lại là chuyện bình thường. Vuốt gãy này thuộc về thượng cổ Huyền Ưng, Dương Thạc lại tu luyện Huyền Ưng Kình. Huyền Ưng Kình chân khí và vuốt gãy có độ phù hợp rất cao, vuốt gãy hấp thu chút Huyền Ưng chân khí cũng không có gì lạ.
Khiến Dương Thạc kinh ngạc là sau khi hấp thu Huyền Ưng chân khí thì vuốt gãy như biến thành một phần thân thể Dương Thạc, khiến động tác ngón tay vuốt gãy cũng hành động theo.
Ngón tay Dương Thạc thông qua lỗ thủng xương trên vuốt gãy tiến vào xương năm ngón.
Lỗ thủng này vốn là chỗ khí nang thông qua.
Những nơi đó cực kỳ phức tạp, trừ khí nang ra còn có chút cân màng. Giờ phút này, Dương Thạc cảm giác rõ ràng những cân màng dán sát ngón tay của mình.
Ngón tay hoạt động kéo theo cân màng, năm ngón vuốt gãy cũng hoạt động.
Két két két!
Chẳng qua lúc mới bắt đầu rất trúc trắc.
Tựa như ngồi khoanh chân lâu hai chân tê rần, khống chế đùi khó khăn hơn. Vuốt gãy đối với Dương Thạc là một phần cơ thể bị tê.
Nhìn thấy tình huống này xuất hiện thì Dương Thạc rất kinh ngạc, mắt sángl nê.
- Vuốt gãy bởi vì hấp thu Huyền Ưng chân khí của ta nên rất hòa hợp với cơ thể ta?
Thượng cổ Huyền Ưng vuốt gãy không ngừng hấp thu Lục Dương Huyền Ưng chân khí trong người Dương Thạc, mỗi khi hấp thu một chút là dấu hiệu khí huyết chảy xuôi trên vuốt gãy càng rõ ràng hơn, Dương Thạc khống chế nó càng chặt chẽ. Nếu cứ tiếp tục thì đợi khi vuốt gãy hấp thu đủ chân khí, Dương Thạc phỏng chừng vuốt gãy sẽ như một phần thân thể, tùy ý khiến nó hoạt động.
- Chân khí của ta tùy ý ngươi hấp thu đi.
Ban đầu Dương Thạc phát hiện vuốt gãy hấp thu chân khí của mình thì hơi sợ, theo bản năng vận chuyển chân khí ngăn cản nó hấp thu.
Bây giờ Dương Thạc hoàn toàn buông ra chân khí, tùy ý vuốt gãy hấp thu.
Chân khí vốn là thứ tiêu hao, sau khi tiêu hao sẽ nhanh chóng hồi phục. Nếu tiêu hao chân khí có thể hoàn toàn kích phát thượng cổ Huyền Ưng vuốt gãy thì Dương Thạc nguyện ý tiêu hao sạch chân khí trong người.
Cho dù tiêu hao chân khí khiến Dương Thạc rớt xuống đỉnh tôi thể, thậm chí là sơ giai tôi thể thì hắn vẫn không ngại.
Dù sao Dương Thạc đả thông hết huyệt khiếu rồi, tiêu hao hết chân khí xong chỉ cần kinh mạch không héo rút, có Huyết Tinh Thạch Nhũ, có thể trong thời gian ngắn nhất bù lại chân khí.
Tốc độ vuốt gãy hấp thu chân khí cố định, không nhanh nhưng cũng không chậm.
Khoảng một canh giờ sau, dường như vuốt gãy hấp thu đủ chân khí, tốc độ giảm chậm nhiều, thậm chí không bằng tốc độ Dương Thạc tu luyện chân khí.
Cùng lúc đó, Dương Thạc cảm giác mình khống chế vuốt gãy càng nhanh nhẹn hơn, ngón tay muốn cử động thế nào là vuốt gãy sẽ làm ra thứ tương tự. Dù không nhanh lẹ bằng bàn tay của mình nhưng mức độ như vậy đã là rất khủng bố.
- Thử uy lực của vuốt gãy xem.
Tay phải động, năm ngón vuốt gãy két một tiếng co lại với nhau, tựa như bàn tay nhân loại.
- Phá!
Dương Thạc vung vuốt gãy hướng một hòn đá to phạm vi một trượng trước mặt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khối đá to bị vuốt gãy của Dương Thạc nổ nát, đá vụn bay tứ tung.
Huyền Ưng Huyết Phi còn ngồi trên người xác Huyền Ưng thượng cổ bị một kích của Dương Thạc làm giật mình, kêu lên:
- Gru! Gru! Gru!
Huyền Ưng Huyết Phi vỗ cánh mau chóng bay tới bên cạnh Dương Thạc, mắt nhìn chằm chằm vào vuốt gãy của hắn, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Dương Thạc vươn tay trái vỗ đầu Huyền Ưng Huyết Phi, nói:
- Vuốt gãy xem như là tổ tiên của ngươi, nhưng ngươi chưa thể dùng nó. Cho ta dùng vuốt gãy trước đi, chờ sau này tìm được thứ các tốt sẽ trả lại ngươi được không?
Dù hình thể Huyền Ưng Huyết Phi to lớn nhưng móng vuốt không thô bằng cánh tay Dương Thạc, vươn đến vuốt gãy của thượng cổ Huyền Ưng có vẻ quá nhỏ, không thể bấu được.
Huống chi vuốt, mỏ nhọn của Huyền Ưng Huyết Phi đã là vũ khí hiếm có. Làm một con ác điểu, quan trọng nhất không phải sử dụng ngoại vật mà là ngưng luyện ra vũ khí thân thể của mình. Chỉ cần Huyền Ưng Huyết Phi liên tục tiến hóa, không ngừng tăng lên, vuốt sắc, mỏ nhọn của nó sẽ biến cứng cỏi, cường đại như của thượng cổ Huyền Ưng.
- Phải rồi, hãy thử xem vuốt gãy có thể rạch mở da lông của hắc hùng kia không.
Dương Thạc an ủi Huyền Ưng Huyết Phi xong lòng máy động, vọt tới xác hắc hùng, vung vuốt gãy muốn xẻ da hắc hùng ra. Nhưng chỉ nghe keng một tiếng, da lông xác hắc hùng không chút tổn thương.
Dương Thạc nhướng mày nói:
- Không đủ cứng?
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chắc là vuốt gãy trải qua vạn năm, năng lượng khí huyết bị xói mòn, không cứng như lúc đầu.
Thời gian vạn năm dù là di thể của cường giả Võ Thánh thì khí huyết xói mòn nhiều biến thành gỗ khô. Khí huyết của vuốt gãy dù không hoàn toàn xói mòn nhưng tổn thất lớn, không cnwgs như trước, không thể rạch phá da lông của xác hắc hùng.
- Luôn mang theo vuốt gãy này, không ngừng dùng khí huyết của ta uấn dưỡng nó, có lẽ cuối cùng có thể trở lại đẳng cấp cũ.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Không ngừng nuôi dưỡng, vuốt gãy sẽ liên tục biến mạnh.
Dương Thạc không tiện luôn đeo vuốt gãy trên tay. nguồn TruyenFull.com
Dương Thạc ngẫm nghĩ, lòng máy động, khống chế vuốt gãy kề sát lưng, ngón giữa dán vào xương cổ, chỗ tay cụt dán vào thắt lưng, bốn ngón tay thì bấu vào sau lưng.
Thế là vuốt gãy trở thành một bộ tấm chắn, người bình thường dùng lợi nhận chém vào lưng Dương Thạc sẽ không thể tổn thương được hắn.
- Gru! Gru! Gru!
Trong khi Dương Thạc loay hoay thì chạy tới bên xác Huyền Ưng thượng cổ, xuyên qua miệng vết thương to lớn trên cái xác, chui vào người thượng cổ Huyền Ưng.
Chốc lát sau Huyền Ưng Huyết Phi chui ra, kêu hai tiếng, lại chui từ miệng vết thương vào người xác hắc hùng.
Lát sau Huyền Ưng Huyết Phi lại chui ra thì thầm với Dương Thạc:
- Gru! Gru! Gru!
Dương Thạc nghe Huyền Ưng Huyết Phi kêu to liền hiểu ý của nó:
- Cái gì? Ngươi nói là trong xác Huyền Ưng, xác hắc hùng vốn có một viên nội đan nhưng bây giờ không thấy đâu?
Trong người thượng cổ Huyền Ưng, hắc hùng vốn có nội đan?
Không biết là người nào hay mãnh thú đã cắp đi nội đan, nghĩ tới đây Dương Thạc nhướng mày.
Tác giả: Linh Ẩn Hồ