Nam Bá Thiên nghe thấy Tử Mộng Nhân muốn diệt Tam Thanh môn của hắn thì chỉ cười nhạt mà thôi, căn bản không để trong lòng, trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là một vài thủ đoạn của một cô nương giãy giụa trước khi chết mà thôi.
Lại nghe thấy Sở Nam giết người như ngóe, nhưng Nam Bá Thiên chỉ quét mắt nhìn qua cảnh tượng xung quanh một chút, vẫn không để trong lòng, hắn thậm chí còn muốn bật cười, nói một câu: “Ta không phải bọn chúng, cho nên bọn chúng chết không có nghĩa ta sẽ chết, mà ngươi thì chắc chắn phải chết! Hơn nữa, ngươi còn có một tử huyệt….”
Tử huyệt mà Nam Bá Thiên nghĩ đến tất nhiên chính là Tử Mộng Nhân.
Nhưng lời này của Nam Bá Thiên còn chưa kịp thốt ra thì không ngờ ở đằng xa bỗng nhiên vang lên âm thanh “Giết không cần bàn”
Tiếp đó, Nam Bá Thiên cuối cùng cũng chấn động, nhìn nữ nhân che mạng hồng cầm hạ phẩm Linh Khí trong tay, thầm hoài nghi:
- Chẳng lẽ người này có thân phận rất lớn? Thật sự có khả năng chỉ nói một câu là diệt cả Tam Thanh môn?
Sau khi nghi hoặc, Nam Bá Thiên liền phủ nhận, nếu như nàng thật sự có năng lực như vậy thì bọn hắn đã không lưu lạc đến nông nỗi này.
Trong lúc Nam Bá Thiên còn đang phân vân thì đoàn người nói “Giết không cần bàn” đã đi đến, đủ hai mươi mốt người, người cầm đầu chính là Tả Cửu, chính là người mà lúc trước phụng lệnh chưởng môn đem Sở Nam và Tử Mộng Nhân trở về Thần Khí Phái.
Từ khi cái tên Lâm Vân xuất hiện trên Tiềm Hoàng bảng, Tả Cửu liền dẫn theo đám sư đệ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến thành Sơn Hải, sau khi đến thành Sơn Hải thì mới biết hai người Đại tiểu thư đã rời khỏi, lại liên tục một đường đuổi theo đến đây.
Cho đến lúc này, cuối cùng cũng đuổi kịp.
- Tả sư huynh.
Tử Mộng Nhân kinh hỉ hô lên.
Tả Cửu dẫn đám sư đệ đến trước mặt Tử Mộng Nhân, cung kính nói:
- Đại tiểu thư, Tả Cửu đến chậm.
- Không chậm, không chậm, Tả sư huynh, ngươi đến rất đúng lúc, Tử Mộng Nhân nhảy lên sung sướng, Tả Cửu lúc này mới quay qua Sở Nam nói:
- Lâm sư đệ, đại danh của ngươi, chúng ta đều đã nghe thấy….
Tả Cửu nói vậy, hai mươi tên đệ tử phía sau liền gật đầu phụ họa, trong mắt bọn hắn nhìn về phía Sở Nam đều tràn ngập sùng bái, xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng, đơn độc đánh với ba đại Võ Quân, uy phong bực nào?
- Tả sư huynh, ngươi hãy chiếu cố tốt Mộng Nhân, đừng để người khác làm thương hại.
- Đây là chức trách của ta, nếu như có người muốn làm hại Đại tiểu thư, nhất định phải bước qua xác ta.
Tử Mộng Nhân nói:
- Tả sư huynh, tên Lương Vân này rất là vô sỉ, không ngờ nhân lúc thân thể tên ngốc hư nhược mà khiêu chiến, quả thật đáng ghét.
Tả Cửu liếc xéo mắt nhìn Lương Vân, sắc mặt Lương Vân lúc này đã tái nhợt, hắn làm sao ngờ rằng tên Lâm Vân này còn có sư huynh đệ, hơn nữa còn là một đám, tên cầm đầu còn là cảnh giới Võ Quân, phía sau còn có hai mươi tên Võ Tướng cao cấp, lực lượng như vậy cũng không phải là một mình Lương Vân hắn có thể ứng phó nổi.
- Tả sư huynh, người này cứ giao cho ta thu thập là được rồi.
âm thanh của Sở Nam kiên định vô cùng, một khối nguyên thạch lại bị hút cạn nguyên lực, hóa thành bột phấn.
Tả Cửu nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Nam, gật đầu, tiến lên một bước, lạnh giọng quát:
- Vừa rồi là kẻ nào muốn đoạt kiếm, đoạn hai tay hai chân tiểu thư nhà ta?
Nam Bá Thiên cảm thấy sự tình nằm ngoài dự liệu của mình, thế nhưng bây giờ hắn cưỡi hổ khó xuống, không thể cứ như vậy mà bỏ qua, lại nghĩ đến con trai bị đánh thành thảm trạng như vậy, trong lòng bùng lên lửa giận, quát:
- Ta nói, rồi sao?
- Nếu như ngươi đoạn hai tay hai chân thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
âm thanh của Tả Cửu càng thêm băng lãnh.
Hai mắt Nam Bá Thiên nheo lại thành đường chỉ, cười ha hả nói:
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Một Võ Quân trung cấp cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ? Cho dù thêm hai mươi tên sư đệ Võ Tướng cao cấp của ngươi cùng lên, một mình Võ Quân cao cấp như ta là có thể tiếp được, lại nói bên phía ta còn bốn Võ Quân, ngoài ra còn có hơn ba mươi Võ Tướng cao cấp, ngươi tưởng ngươi có thể đánh thắng ta? à, đúng rồi, bên phía ngươi còn có một Đại Võ Sư và một tên Võ Quân hư nhược mặc cho người ta chém giết. Lực lượng như vậy cũng dám ở trước mặt ta cuồng vọng sao?
- Ta không đánh được….
- Không sai, thức thời mới là tuấn kiệt, nếu như không đánh được thì ngoan ngoãn giao bảo kiếm ra, dâng hai cái tay Lâm Vân lên đây!
Nam Bá Thiên lúc này đã bỏ qua ý nghĩ đoạn hai tay hai chân của Tử Mộng Nhân rồi.
Tả Cửu không hề để tâm, ngắt lời Nam Bá Thiên:
- Thần Khí Phái thì sao?
- Cái gì Thần Khí Phái? Ở trước mặt ta cũng chẳng là cái gì….
Nam Bá Thiên sảng khoái nói, nói được một nửa thì mới bình tĩnh lại, hai chữ “gái gì” cũng không kịp thốt ra, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, lắp bắp thốt:
- Ngươi nói cái gì? Thần Khí Phái? Chẳng lẽ các ngươi… không thể, tuyệt đối không thể….
Nam Bá Thiên đương nhiên biết rõ Thần Khí Phái chỉ kém hơn Thiên Nhất Tông, cũng biết Tam Thanh môn ở trước mặt Thần Khí Phái ngay cả tư cách xách dép cũng không có, lấy tình huống trước mắt mà nói, Tam Thanh môn xuất ra toàn bộ tinh anh cũng không quá năm tên Võ Quân, 30 tên Võ Tướng, nhưng Thần Khí Phái thì sao? Võ Quân của người ta không biết có bao nhiêu, tùy tiện ra tay đã có một Võ Quân xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng.
Tam Thanh môn không có Võ Vương, mà Thần Khí Phái không chỉ có Võ Vương, còn có cả Võ Hoàng.
Nam Bá Thiên lúc này rốt cuộc cũng hiểu hàm nghĩa câu nói của Tử Mộng Nhân: “Một câu nói của ta có thể diệt toàn bộ Tam Thanh môn các ngươi”. Chính vì hiểu được cho nên hắn mới không nhịn được mà run rẩy.
Sắc mặt tên Lương Vân luyện đến cảnh giới “tối đê tiện” cũng trầm xuống, âm trầm vô cùng, hắn không ngờ rằng lần này lại vác đá đập lên chân mình.
Trong mắt Vi Ly cũng chấn kinh, thì ra Lâm Vân này không những công phu cao hơn hắn mà thân phận cũng cao hơn, khó trách lúc trước hắn không sợ hãi Ngũ Hành môn và Tam Thanh môn, trước mặt Thần Khí Phái thì những môn phái kia chẳng đáng gọi là muỗi.
Tả Cửu không để ý đến phản ứng của chúng, quát lạnh:
- Tam Thanh môn quả nhiên lớn gan, muốn đoạt đồ của Thần Khí Phái, còn muốn giết Đại tiểu thư của Thần Khí Phái, ngươi đúng là ăn tim hùm gan báo rồi, nếu như ngươi không muốn tự đoạn hai tay hai chân, phế hết kinh mạch thì từ trên xuống dưới Tam Thanh môn các ngươi sẽ bị toàn diệt.
Đến lúc này, không còn ai cho rằng những lời này là giả nữa.
Vân Phỉ Phỉ nghĩ đến bản thân mình chọc phải một người lợi hại như vậy, lại nghĩ đến tên dư nghiệt của Vũ gia lúc trước nói rằng muốn diệt cả nhà Vân gia, trên mặt Vân Phỉ Phỉ không nén được sợ hãi, thân thể run rẩy ngã xuống đất.
Sắc mặt Nam Bá Thiên cũng tái nhợt, người phía sau hắn, bất kể là Võ Quân hay Võ Tướng đều lạnh run, chọc phải Thần Khí Phái, một Tam Thanh môn nho nhỏ làm sao cản được?
Sợ hãi cả buổi, ánh mắt Nam Bá Thiên bỗng trở nên kiên định, rống lớn:
- Ngươi nói ngươi là người Thần Khí Phái thì chính là Thần Khí Phái sao?