Vũ Thần

Chương 301

Bộ quần áo trắng muốt, phất phơ trong gió. Trên vai Viên Lễ Huân choàng thêm một chiếc khăn màu vàng, lại càng tôn thêm vẻ yêu kiều vốn có. Đôi mắt nàng lúc này chỉ có duy nhất sự sung sướng chẳng thể diễn đạt bằng lời.
Hạ Nhất Minh bước lên một bước rồi dừng lại. Hắn cảm nhận được hơi thở của Viên Lễ Huân mà có chút kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt long lanh, mong đợi của nàng, hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã ôm chặt nàng vào trong lòng.
Lần chia cách này, loáng cả đã hơn một năm. Tất cả nỗi nhớ nhung trong phút chốc được trút ra toàn bộ. Hai người lặng lẽ ôm nhau, như chẳng còn quan tâm tới bất kỳ điều gì trên thế gian nữa.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy lành lạnh. Hắn kéo tay nàng đi tới tảng đá lớn nhô ra khỏi vách núi.
Vị trí này hoàn toàn yên tĩnh. Cộng thêm kỳ công Thuận Phong nhĩ của Hạ Nhất Minh thì chẳng ai có thể quấy rầy bọn họ được.
Sau đó, Hạ Nhất Minh mới hỏi:
- Lễ Huân! Làm thế nào mà người ngươi lại lạnh như vậy?
Vừa mới nhìn thấy, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được hơi thở trên người Viên Lễ Huân đã có sự thay đổi rất lớn. Mặc dù vẫn là hình dáng đó, vẫn khuôn mặt đó, nhưng từ trên thân thể nàng hàn khí phát ra mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc hai người chia tay, nếu Viên Lễ Huân không vận dụng tiên thiên chân khí thì hàn khí trên người nàng cho dù có mạnh nhưng cũng không phát tán ra ngoài. Vậy mà lúc này, Hạ Nhất Minh lại có thể cảm nhận được một cách dễ dàng luồng hơi lạnh đó đã có sự thay đổi kỳ diệu. Cho dù Viên Lễ Huân không cố ý thì cũng khiến kẻ khác không rét mà run.
Hắn đoán có lẽ việc này có liên quan tới chuyện Chu Thất Bát và Từ Trình Trường đưa Viên Lễ Huân tới Thiên Trì sơn.
Viên Lễ Huân hơi mỉm cười. Ánh mắt của nàng nhìn hắn say đắm. Nhưng không biết tại sao, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy trong sự say đắm lại có một cái gì đó lạnh lùng. Giống như trong lòng Viên Lễ Huân có một chút gì đó thay đổi cùng với khí chất của bản thân.
- Nhất Minh! Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. - Viên Lễ Huân nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Nhất Minh, giống như điều đó khiến cho nàng cảm thấy ấm áp. Tuy nhiên, đôi mày thanh tú lại hơi nhíu lại, nói:
- Từ khi bắt đầu hấp thụ hàn hệ chân khí từ trong trời đất thì hàn khí trong cơ thể càng lúc càng nhiều, đến mức mà ta không thể khống chế dược. - Ánh mắt nàng hết sức bối rối, nói:
- Cũng may là Từ Trình Trường tiền bối đưa ta tới đây. Nếu còn ở Hạ gia trang chỉ sợ khiến cho mọi người không được thoải mái.
Mặc dù, Viên Lễ Huân nói một cách lẫn lộn, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể hiểu được. Có điều, sau khi cảm nhận luồng hơi lạnh khổng lồ từ cơ thể Viên Lễ Huân, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng có cảm giác kính nhi viễn chi, càng chưa nói tới người khác.
Hắn nhíu mày thật chặt. Việc này chắc chắn không phải là một chuyện bình thường.
Đưa mắt nhìn ngắm khuôn mặt xinh xắn trước mắt. Mặc dù vẫn chưa phải là tuyệt thế vô song nhưng cũng hết sức đáng yêu.
Lúc mới gặp, hắn đang hết sức xúc động nên vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì. Đến lúc này, khi đã hoàn toàn bình tĩnh hắn mới nhận ra có sự khác lạ. Mặc dù, khuôn mặt Viên Lễ Huân vẫn chẳng có gì thay đổi, vết sẹo cũng đã biến mất hoàn toàn. Nhưng trên mặt của nàng lại không hề có một chút huyết sắc. Ngay cả làn da tay của nàng cũng trắng như tuyết, thậm chí còn trắng hơn bộ quần áo đang mặc mấy lần.
Nhẹ nhàng đưa tay xoa lên khuôn mặt xinh xắn, an ủi nàng. Mặc dù, da thịt trên khuôn mặt nàng vẫn vô cùng mềm mại, nhưng Hạ Nhất Minh lại chẳng hề cảm nhận được một chút hơi ấm.
Hắn có cảm giác Viên Lễ Huân không phải là một người sống mà giống như một bức tượng bằng băng thì đúng hơn.
Tất nhiên, cơ thể nàng cũng không phải không có hơi ấm. Chỉ có điều, hơi ấm đó thấp hơn người bình thường rất nhiều. Cho dù là Mộc Tẫn Thiên hay Trác Vạn Liêm cũng chưa hề rơi vào tình trạng như vậy.
Trải qua một loạt biến cố như vậy, khí chất của Viên Lễ Huân cũng thay đổi rất nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nàng khiến Hạ Nhất Minh có cảm giác vô cùng lạnh. Không chỉ cái lạnh của cơ thể mà ngay cả tâm lý của nàng cũng thế. Vì vậy, khi gặp mới khiến cho Hạ Nhất Minh có cảm giác do dự.
Cho dù lúc này, có thể cảm nhận được trong đôi mắt của Viên Lễ Huân muốn được ở bên mình mãi mãi. Nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn nổi lên trong lòng hắn, không hề biến mất.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không nói gì nữa. Nhưng hắn biết trên người Viên Lễ Huân đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không giả thích được.
- Lễ Huân! Ngươi có thể thu liễm hàn khí trên người hay không?
- Không thể.
Viên Lễ Huân cười một cách gượng gạo. Nhưng cho dù như vậy thì vẻ mặt của nàng vẫn hết sức lạnh lùng. Điều khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ chính là khuôn mặt lạnh lùng đó lại không hề khó coi. Nó có một cảm giác hoàn toàn tự nhiên.
Thậm chí hắn còn tưởng rằng khuôn mặt này của Viên Lễ Huân là vốn có. Còn chuyện trước kia thường hay đỏ mặt mới chính là không bình thường.
Hạ Nhất Minh lắc đầu một cái, nét mặt trở nên nghiêm túc. Cảm giác đó quả thật hết sức kỳ lạ.
- Lễ Huân! Nói kĩ cho ta nghe có chuyện gì đã xảy ra?
Viên Lễ Huân gật đầu, nói:
- Sau khi ta về đến Kim Lâm, trên người bắt đầu xảy ra chuyện gì đó. Đặc biệt sau khi ta hấp thu hàn hệ chân khí thì sự thay đổi đó càng lúc càng lớn khiến cho mọi người trong nhà cũng cảm thấy sợ hãi. Ta có thể nhận thấy cho dù là phụ thân hay đệ đệ Lễ Tường vẫn đến bên nhưng trong lòng bọn họ đều hết sức sợ ta.
Nói đến đây, giọng nói của nàng vô cùng buồn bã. Có điều nếu như không nghe thấy giọng nói và nhìn vào đôi mắt của nàng chỉ sợ chẳng có ai đoán được Viên Lễ Huân đang nghĩ gì.
Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng. Hôm nay, Viên Lễ Huân chẳng còn là đứa con gái bình thường của viên gia nữa. Với thân phận tiên thiên cường giả, thì ở Viên gia nàng chính là trời.
Cho dù là phụ thân - Viên Thành Chí khi đứng trước mặt nàng cũng không hề có ngoại lệ. Dù sao thì trước kia Viên Thành Chí cũng chẳng hề quan tâm lắm tới một đứa con gái. Vì thế mà đối với đứa con gái có thực lực mạnh thế này mới có cảm giác hết sức kiêng kỵ.
Hơn nữa, từ thân thể nàng đã nảy sinh biến hóa càng lúc càng lớn. Chính vì thế mà khoảng cách giữa nàng và người thân càng lúc càng xa. Cho dù là đệ đệ thân thiết cũng vậy.
Thở dài một cái, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Sau đó làm sao?
- Ta cảm thấy không ổn nên nhanh chóng quay về Hạ gia trang. Vừa lúc đó thì gặp Lục Chánh Nghi tiền bối và Từ Trình Trường tiền bối. Sau khi bọn họ cảm nhận được hàn khí trên người ta cũng không biết tại sao, đành phải cho người tới Hoành Sơn báo tin. Ta ở Hạ gia trang đợi hơn hai tháng thì Từ Trình Trường tiền bối đưa Chu Thất Bát tiền bối và Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi tới. Bọn họ muốn ta tới Thiên Trì sơn.
Hạ Nhất Minh có chút lo sợ nói:
- Lễ Huân! Ngươi tới đây cũng không phải vì người của Bắc cương băng nguyên đúng không?
- Tất nhiên là không. - Viên Lễ Huân thản nhiên nói:
- Có điều , ta cũng gặp được người của Bắc cương băng nguyên hai lần, cũng nói chuyện một chút. Hình như bọn họ cũng vì hàn khí của ta mà tới.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Thì ra tình huống hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn. Nghe kỹ thì đám người Mộc Tẫn Thiên cũng chẳng tới để trả thù.
- Bọn họ tới bao nhiêu người?
- Bắc cương có hai người. Ngoại trừ Trác Vạn Liêm ra còn có một vị tiền bối nữa. - Hai mắt Viên Lễ Huân chợt lóe lên một tia tinh quang, nói:
- Tu vi của vị tiền bối này sâu không lường được. Tiền bối Trác Vạn Liêm hết sức cung kính với nàng giống như là đệ tử vậy.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, rùng mình một cái. Bắc cương băng nguyên đưa tới một nhân vật như vậy đúng là chẳng thể ngờ.
- Thái độ của bọn họ với ngươi như thế nào?
- Tốt lắm! Vị tiền bối đó đối với ta rất tốt. Ít nhất là hơn tiền bối Trác Vạn Liêm rất nhiều. - Viên Lễ Huân cười cười. Nét mặt của nàng vốn lạnh lùng, chợt hé miệng cười càng khiến cho kẻ khác phải động lòng.
Chỉ tiếc là khuôn mặt nàng vẫn không hề có một chút huyết sắc. Nhưng Hạ Nhất Minh kinh ngạc khi phát hiện ra rằng mình cũng chẳng hề cảm thấy chán nản mà nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi đó.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân. Nhưng hắn có cảm giác được sự thay đổi đó có liên quan tới hàn khí trên người nàng. Nắm chặt đôi tay Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh nói:
- Lễ Huân! Ngươi đi theo ta.
Hai người nắm tay nhau đi tới phòng Bách Linh Bát. Bách Linh Bát vừa mới về tới phòng liền đóng chặt cửa như chui vào một thế giới của riêng bản thân. Không biết đã được bao nhiêu thời gian nhưng hắn vẫn chưa thể hòa nhập được với mọi người.
Tất nhiên, Hạ Nhất Minh cũng hiểu rõ nguyên nhân nên chẳng bao giờ mong Bách Linh Bát có được cuộc sống giống như người bình thường. Nếu chuyện đó mà có xảy ra thì chỉ sợ hắn rất khó có thể tiếp nhận được.
Cánh cửa đóng chặt nhưng cũng không thể cản được Hạ Nhất Minh. Hắn giơ tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nhất thời từ từ mở ra. Sau đó, hắn nhẹ nhàng bước vào trong.
Khi Viên Lễ Huân bước vào theo, nàng hết sức kinh ngạc nhìn Bách Linh Bát. Lúc này, hắn đang đứng yên lặng trong phòng. Con linh thú kì lạ giơ hai chân, bám chặt lấy bờ vai của hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất