- Hạ huynh đệ. Lão phu triệu tập trưởng lão, tất cả đã đáp ứng đề nghị của ngươi.
Phiền Thạc cười lớn nói.
Hạ Nhất Minh ôm quyền thi lễ, nói:
- Đa tạ tiền bối.
- Không cần khách khí.
Phiền Thạc khoát tay chặn lại, nói:
- Ngươi đem nửa bản bí tịch Ngũ hành luân hồi tặng lại bổn môn cũng đủ rồi.
Lão than nhẹ một tiếng, chân thành nói:
- Thật không dám giấu giếm. Khi nghe tin lão đệ đoạt bí tịch Ngũ hành luân hồi của Vũ gia, lão phu hết sức khó xử, không thể làm gì khác hơn là tạm thời áp chế việc này xuống, chờ Tông chủ đại nhân trở về xử lý. Nhưng nghĩ không ra lão đệ lại khẳng khái hào phóng như vậy, nếu đám người lão phu không tán thưởng chẳng phải đạo lý làm người cũng không hiểu sao?
Hạ Nhất Minh trong đầu thầm nghĩ, nếu không phải Bách Linh Bát nắm giữ năng lực phục chết, hắn mới không lựa chọn hành động này.
Thần đạo chi thư không phải xem một lần đã lĩnh ngộ được. Muốn chính thức nắm giữ uy lực của nó, không phải nghiên cứu trăm ngàn lần thì đừng mong làm được.
Theo suy nghĩ thông thường Hạ Nhất Minh trừ khi bỏ qua ý định học tập Ngũ hành luân hồi nếu không căn bản sẽ không giao ra Thần đạo chi thư mà trăm phương ngàn kế có được nửa bản còn lại trong tay.
Đây quả là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng tỏa ra mùi thơm khiến người ta vô cùng khó lựa chọn.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, Hạ Nhất Minh kiến ngẫn nghe, chỉ nghĩ tới có thể xem qua bí tịch hoàn chỉnh trong lòng hắn không khỏi dạt dào cảm xúc.
Hắn mơ hồ cảm thấy, đây chính là cơ hội để hắn đột phá.
Theo Phiền Thạc tiến lên đỉnh núi, rốt cuộc tới một gian phòng, lão quay đầu lại, sắc mặt khó coi nhìn Bách Linh Bát, Lôi điện cùng bảo trư.
Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu rõ ý lão, cười nói:
- Đại ma huynh. Những vị bằng hữu này của ta dọc đường đi cũng có chút mệt mỏi, phiền ngươi sắp xếp để họ nghỉ ngơi.
Đại ma như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, lão đã sớm đợi Hạ Nhất Minh nói nhưng lời này.
Nếu không có Hạ Nhất Minh mở miệng nói, lão cũng không dám dễ dàng lên tiếng. Dù sao tổ hợp này cũng đem Vũ gia đồ sát, khiến năm vị Ngũ khí Tôn giả vẫn lạc. Thực lực này đủ để bất cứ kẻ nào dưới Nhân đạo đỉnh cấp phải run sợ.
Đám người Bách Linh Bát nhìn lại Hạ Nhất Minh, khi hắn gật đầu mới theo huynh đệ Kỳ Liên Song Ma rời đi.
Phiền Thạc hâm mộ nói:
- Hạ huynh đệ. Vận khí của ngươi thật tốt, có được những hảo hữu như vậy.
Hạ Nhất Minh trịnh trọng gật đầu, hắn cũng vì những bằng hữu này mà tự hào.
Đẩy cửa tiến vào, Hạ Nhất Minh liếc qua cũng thấy được nửa bản bí tịch còn lại đặt trên bàn.
Hạ Nhất Minh biết nửa bản bí tịch này được đặt ở đây cho hắn nghiên cứu. Khi hắn xem xong khẳng định sẽ được đưa lại mật thất cất giữ.
Cánh tay vung lên, Hạ Nhất Minh đặt hộp gỗ trên bàn nói:
- Tiền bối. Ngài có thể đem nửa bản bí tịch đi.
Phiền Thạc vuốt râu cười, nói:
- Hạ huynh đệ. Giao dịch này bất lợi với ngươi bởi vậy lão phu đại diện bổn môn ước định cùng ngươi. Khi ngươi còn sống, tùy thời có thể tới bổn môn xem xét bí tịch Ngũ hành luân hồi.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, lúc này mới hiện ra vẻ kinh ngạc cùng bội phục.
Cho dù là người nào cũng biết, muốn đạt thành tựu không phải chỉ xem một lần đã thành công. Bởi thế Phiền Thạc vô cùng hào phóng đưa ra ước định này.
Chỉ cần Hạ Nhất Minh nguyện ý, tùy thời có thể quay lại xem xét bí tịch này.
Đây là một lời hứa không phải người thường hay môn phái thông thường có thể làm được, chỉ có những siêu cấp môn phái truyền thừa ngàn năm như Động Thiên Phúc Địa mới có đủ trí tuệ làm như vậy.
Khẽ gật đầu, Hạ Nhất Minh lúc này chân thành nói:
- Đa tạ tiền bối.
Phiền Thạc mỉm cười, nói:
- Ngũ hành luân hồi bí tịch chia làm hai nửa, nếu muốn tu luyện phương pháp trong đó tốt nhất là nên xem cùng lúc. Chỉ cần ngươi không rời khỏi gian phòng này, như vậy ở lại bao lâu tùy ý.
Lão vừa nói vừa từ trên người lấy ra một bình ngọc đặt trên bàn, theo sau xoay người rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi ngổn ngang cảm xúc, nghĩ không ra tới Động Thiên Phúc Địa lại có tình huống như vậy.
Ở nơi này mặc dù có người oán hận hắn nhưng đồng dang có người ủng hộ, đặc biệt là sự chiếu cố của Phiền Thạc Tôn giả người mù cũng nhìn ra.
Khẽ mở hộp gỗ, Hạ Nhất Minh lấy hai nửa bí tịch Thần đạo chi thư đặt song song.
Theo sau hắn mở không gian hạng liên lấy ra vật như khối sắt phóng lên nửa bản bí tịch của Động Thiên Phúc Địa.
Khối sắt nhanh chóng chảy ra, thoáng chốc đã bao trùm lấy nửa bản bí tịch.
Một màn kỳ dị này nếu để đám người Phiền Thạc chứng kiến, có chết bọn họ cũng không cùng Hạ Nhất Minh giao dịch. Bất quá cho dù sức tưởng tượng của họ có phong phú hơn nữa, cũng không ngờ trên thế giới này còn có nhân vật như Bách Linh Bát tồn tại.
Thừa dịp Bách Linh Bát phục chế Thần đạo chi thư, Hạ Nhất Minh mở chiếc bình ngọc Phiền Thạc để lại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comMột mùi thơm nhất thời theo đó bay ra, khiến trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng thư thái.
Hạ Nhất Minh biết, thứ trong bình nhất định là Ích Cốc Đan. Nếu hắn không tính nhầm, số đan dược này do đích thân Phiền Thạc luyện chế. Người bình thường luyện chế Ích Cốc Đan không khó, nhưng luyện chế ra thứ thượng phẩm thế này không phải chuyện dễ dàng.
Vì để hắn tập trung bế quan nghiên cứu, Phiền Thạc không ngờ nghĩ chu đáo tới vậy.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng thu bình Ích Cốc Đan lại.
Theo dự tính ban đầu của hắn, đợi sau khi Bách Linh Bát phục chế bí tịch thành công, bản thân hắn sẽ tu luyện một ngày, sau đó sẽ rời đi.
Dù sao nơi này là Động Thiên Phúc Địa, hơn nữa Yến Phi Thành đã nói qua, Chiêm Huyên cũng ở nơi này.
Mặc dù không biết chuyện này có thật hay không nhưng Hạ Nhất Minh không dám tại đây buông lỏng tâm tinh tu luyện.
Bất quá giờ phút này thấy được bình Ích Cốc Đan, cảm nhận được sự chu đáo của Phiền Thạc Tôn giả, Hạ Nhất Minh không khỏi cảm khái không ngừng. Bất luận thế nào hắn cũng không thể phụ ý tốt lão nhân gia được, xem ra ở nơi này nghỉ ngơi vài ngày cũng không tồi.
Đột nhiên, dòng chất lỏng như thủy ngân trên mặt bàn khẽ động, theo sau tiến về bản bí tịch của Hạ Nhất Minh mang tới.
Hạ Nhất Minh trong lòng kinh hãi, chuyện này hắn chưa từng gặp qua. Nếu thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến hai nửa bí tịch hư hỏng, e rằng hắn hết đường chối cãi.
Lấy ra Truy tung khí, Hạ Nhất Minh hỏi:
- Bách huynh. Có chuyện gì?
Âm thanh Bách Linh Bát vang lên:
- Hai nửa bí tịch này vốn là một.
Hạ Nhất Minh trừng mắt, giận dữ nói:
- Nói nhảm. Điều này cần ngươi phải nói sao? Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi muốn sao chép lại nửa kia.
Lúc này dòng chất lỏng như thủy ngân đã tràn tới nửa bí tịch còn lại, cả mặt bàn nhất thời chỉ còn màu sáng bạc, ngoài ra không còn bất cứ màu sắc nào hiện hữu.
Âm thanh Bách Linh Bát không nhanh không chậm vang lên:
- Hai nửa bí tịch này có liên lạc vi diệu. Nếu như chỉ phục chế một nửa sẽ không phát huy toàn bộ năng lực. Bởi vậy ta phải ghép làm một mới tiến hành phục chế.
Hạ Nhất Minh giật mình, trong lòng không khỏi thầm kêu may mắn, đối với Phiền Thạc càng cảm kích không thôi.
Cũng bởi lão nhân kiên trì để nửa bí tịch kia lại nếu không cho dù Bách Linh Bát tiến thành phục chế cũng không thể hoàn toàn sao chép năng lực của nó.
Trái tim Hạ Nhất Minh nhất thời bình ổn lại, hắn chậm rãi chờ đợi.
Có lẽ vì bí tịch phân thành hai nửa, cũng có lẽ vì bí tịch này quá thâm ảo nên thời gian phục chế của Bách Linh Bát lâu gấp hai lần lúc trước.
Rốt cuộc dưới ánh mắt lo lắng của Hạ Nhất Minh, dòng chất lỏng kia đã biến thành một bí tịch Thần đạo chi thư dày cộm.
Hạ Nhất Minh mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, hắn lập tức đem bản phục chế Thần đạo chi thư cất vào Không gian hạng liên.
Đối với năng lực phục chế của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh hoàn toàn tin tưởng, bởi thế hắn không cần kiểm tra cũng đã thu lại.
Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan tới lời hứa hẹn của Phiền Thạc, nếu sau này thật sự phát hiện điều gì, có thể thoải mái tìm tới nơi này mượn xem.
Sau khi sắp xếp xong, Hạ Nhất Minh do dự một chút, lấy một khỏa Ích Cốc Đan phục dụng.
Theo sau hắn khoanh chân, mở hai nửa bí tịch đặt cùng nhau.
Khi hắn làm ra động tác này, hai luồng quang mang từ hai nửa bí tịch nhất thời phát ra, quang mang này mặc dù không mãnh liệt nhưng mang theo nhiệt độ khá lớn.
Hạ Nhất Minh run lên, đột nhiên ý nghĩ xuất hiện trong đầu, hắn ghép hai nửa bí tịch làm một.
Hai luồng quang mang càng phát ra mạnh mẽ hơn, theo tốc độ phát ra chậm rãi dung hợp lại.
Cũng không chỉ quang mang dung hợp, ngay cả hai nửa bí tịch cũng thế.
Sau khi luồng quang mang tiêu tán, Hạ Nhất Minh kinh ngạc phát hiện, hai nửa bí tịch đã hoàn toàn nhập làm một.
Xem xét hồi lâu, Hạ Nhất Minh há miệng kinh ngạc, lực lượng Thần đạo chi thư quả nhiên thần kỳ, chỉ sợ ngay cả Phiền Thạc Tôn giả cũng không ngờ tới.
Nhìn hai nửa bí tịch liền lại làm một, ngay cả dấu vết cũng không để lại, Hạ Nhất Minh không khỏi cười khổ.
Đợi vài ngày sau xuất quan đem bí tịch này giao lại cho Phiền Thạc, không biết vẻ mặt lão nhân gia sẽ thế nào?
Chậm rãi thu liễm ý niệm trong đầu, ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời ngưng trọng, hắn hít một hơi thật sâu, toàn bộ tinh thần tập trung, ý niệm bắt đầu muốn động.
Cánh tay vung lên mở ra trang đầu tiên.
Ngũ hành luân hồi...