Sau khi Vu Tiểu Ức cùng Tiết Liệt cáo lui, bóng người lóe lên, Sở Hao Châu đã xuất hiện trong phòng.
- Lão đệ. Ngươi muốn đích thân đi sao?
Lão hoài nghi hỏi.
Lúc này lão đã ở lại Tây Bắc hơn một năm, mặc dù không chú ý lắm nhưng cũng biết Khai Vanh quốc, Thiên La quốc có quan hệ cùng địa vị thế nào.
Theo suy nghĩ của lão, bằng vào thực lực Nhân đạo đỉnh cấp cường giả của Hạ Nhất Minh, sao còn phải tự mình ra tay? Chỉ cần tùy tiện phái một vị sứ giả, đem phong thư này giao cho Chiêm Thiên Phong là được.
Nếu Chiêm Thiên Phong thức thời, dẫn Khai Vanh Hoàng thất rời khỏi vũ đài lịch sử, bọn họ dĩ nhiên làm theo ước định mà để cho Chiêm gia con đường sống. Nhưng nếu Chiêm Thiên Phong vẫn không tỉnh ra, hoặc đem phong thư này hủy đi, như vậy Hạ Nhất Minh có thể thẳng tay đem Khai Vanh Hoàng thất giết tới chó gà không tha, cũng để Thiên La quốc có cơ hội xuất binh thu lấy địa bàn Khai Vanh quốc.
Hơn nữa hành động này chính là giệt cỏ tận gốc, vĩnh viễn không lưu lại dư họa, cũng không làm trái ước định.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh lại muốn tự mình ra tay, trước mặt vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả này, lão khó tưởng tượng ra Chiêm Thiên Phong kia có dũng khí nào phản kháng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Sở lão ca. Ngươi còn nhớ hang động dưới đáy Bồng Lai Tiên Đảo không?
Sở Hao Châu liên tục gật đầu, nơi này sao lão có thể quên được chứ?
- Tiểu đệ chẳng những chiếm được thần binh cùng năm khỏa nội đan siêu cấp Thánh thú mà còn đoạt được một viên Thần đạo xá lợi.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Hai mắt Sở Hao Châu đột nhiên lóe lên quang mang.
Xá lợi Thần đạo vốn là chuyện Hạ Nhất Minh giấu kín chưa từng cho ai biết, bởi hắn biết, nếu có từ nào liên quan tới
" Thần" đều dễ gây xúc động mạnh cho người nghe.
Nếu là trước đây khi thực lực chưa đủ hắn đã rêu rao chuyện này, chờ đợi hắn hẳn sẽ là kết cục không dễ chịu.
Bất quá lúc này khác biệt, hắn đã tấn giai Cửu trọng thiên, hơn nữa nắm giữ trong tay lực lượng Quang Ám hợp bích, giơ tay nhấc chân cũng có thể chấn nhiếp thiên hạ. Ngay cả Ngao Bác Duệ cao thủ đồng giai cũng không dám cùng hắn giao chiến. Hơn nữa được bạch mã Lôi điện cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân tương trợ, có thể nói ít có vật gì trong thiên hạ khiến Hạ Nhất Minh kiêng kị.
- Thần đạo xá lợi?
Sở Hao Châu trầm ngâm chốc lát, trên mặt lão hiện lên vẻ quái dị:
- Ngươi thành công luyện chế Ngưng huyết nhân?
Công dụng lớn nhất của xá lợi chính là luyện chế Ngưng huyết nhân, điều này dĩ nhiên Sở Hao Châu biết. Nếu Hạ Nhất Minh đề cập tới chuyện này, hẳn đã sử dụng nó.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đem chuyện từ khi rời Hạ gia lần trước tới Trung kinh, những chuyện tiếp sau nhất nhất kể lại.
Đây là lần đầu tiên hắn kể không chút nào giấu giếm, khi xong toàn bộ cả người xuất hiện cảm giác thư thái.
Sở Hao Châu sớm đã trợn mắt cứng lưỡi, mặc dù lão nghe Đặng Ức Thần kể lại việc Hạ Nhất Minh thành công tấn giai Cửu trọng thiên, hơn nữa còn cùng Lôi điện tới Thần điện Tây phương diệt sát Giáo hoàng. Nhưng việc này so với câu chuyện của Hạ Nhất Minh không tính là gì.
Thở một hơi thật dài, Sở Hao Châu rốt cuộc nói:
- Ta hiểu rồi. Ngươi muốn kiểm tra Thần đạo Ngưng huyết nhân.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Không sai. Thần đạo Ngưng huyết nhân dù sao cũng nắm giữ Thần đạo xá lợi đồng thời có thể vận dụng thiên địa lực lượng. Có thể nói lúc này trên thế giới chính là độc nhất vô nhị.
Nói tới đây Hạ Nhất Minh không tự chủ được khẽ dừng lại, bởi trong đầu hắn lúc này hiện lên một danh từ hư vô mờ mịt, ngoại hải Thần đảo...Có trời mới biết có hay không địa phương thần bí này? Bất quá theo đầu Thânh thú vương ngoại hải nói, điều này có thể khẳng định. Thu liễm tinh thần, Hạ Nhất Minh nói tiếp:
- Thần đạo xá lợi dù sao không phải xá lợi bình thường. Ta cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại. Hơn nữa hoài nghi bên trong xá lợi liệu có thể còn trí nhớ chủ nhân nó lúc trước?
Sở Hao Châu sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói:
- Điều này tuyệt không thể.
Hạ Nhất Minh cuống quít cười khổ, nói:
- Ta cũng biết điều này không có khả năng. Một nhân loại khi chết mấy ngàn năm, bất luận thế nào cũng không thể tồn tại ý thức.Nhưng khi ta điều khiển Thần đạo Ngưng huyết nhân, cảm thấy được nó tựa hồ có năng lực phán đoán của riêng mình.
Nguồn: http://truyen360.comVũ gia lão tổ là khi còn là khôi lỗi trong tay Hác Huyết hay Gia Phỉ Nhĩ Đức đều hành động theo lệnh, nhưng khi Thần đạo xá lợi tiến vào trong thân thể Vũ gia lão tổ, hơn nữa đoạt được quyền khống chết, bất luận phản ứng hay trí tuệ đều đề thăng tới khó tin.
Không sai, Thần đạo Ngưng huyết nhân khiến Hạ Nhất Minh cảm giác, nó có trí tuệ, hơn nữa với tình thế nguy hiểm có phán đoán tương đối chuẩn xác. Tuy nói hắn có thể thông qua ý niệm điều khiển nó hơn nữa có biện pháp không để nó chạy trốn nhưng Hạ Nhất Minh biết, Thần đạo Ngưng huyết nhân cùng khôi lỗi Vũ gia lão tổ trước đây hoàn toàn khác biệt.
Sở Hao Châu cau mày trong giây lát, rốt cuộc nói:
- Ngươi muốn để Thần đạo Ngưng huyết nhân dò xét Khai Vanh quốc?
Hạ Nhất Minh gật đầu khẳng định, nói:
- Nếu ta tính không nhầm, Khai Vanh Hoàng thất hiện nay chính là đời sau của vị Thần đạo cao thủ kia. Nếu như Thần đạo xá lợi thật sự có ý thức riêng biệt, hắn có lẽ sẽ phản ứng khác.
Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu Thần đạo Ngưng huyết nhân thật sự khôi phục thần trí thì sao?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút khó coi, bất quá sau một lát đôi mắt ánh lên vẻ kiên nghị.
- Sở huynh. Nếu nó thật sự khôi phục thần trí, ta sẽ không từ thủ đoạn tiêu hủy nó.
Hắn nói những lời này vô cùng kiên định, không có nửa điểm do dự chần chừ, có thể thấy trong lòng hạ quyết tâm ra sao.
- Đáng tiếc.
Sở Hao Châu lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Hạ Nhất Minh đôi mắt lóe sáng, nói:
- Ta biết là đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu như nó khôi phục trí nhớ, như vậy bất luận nó có biết ta làm khó hậu đại của mình hay không cũng không có khả năng để ta điều khiển.
Sở Hao Châu không chút nào phản bác, đối với điều này lão hiểu rất rõ.
Nếu lúc trước Hạ Nhất Minh chưa đạt tới Tôn giả cảnh giới, lão cũng không có khả năng rời biển định cư tại Hạ gia.
Mà Thần đạo cao thủ là hạng người cao ngạo, trong mắt bọn họ dưới Thần đạo bất quá chỉ là kiến hôi.
Nếu đã vật Thần đạo cường giả sẽ nguyện ý nghe lời kiến hôi sao?
Bởi thế chỉ cần Thần đạo xá lợi có ẩn chứ trí tuệ, bất luận Hạ Nhất Minh có muốn hay không cũng buộc lòng phải tiêu diệt nó.
Bởi vì có trời mới biết Thần đạo xá lợi này tồn tại ý nghĩ gì, nếu không cảm kích Hạ Nhất Minh lần nữa hồi sinh mà ngược lại oán hận hắn sử dụng xá lợi ngưng luyện Ngưng huyết nhân, như vậy cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không chịu nổi sự công kích của nó.
Sở Hao Châu đột nhiên ngẩn ra, bật cười nói:
- Lão đệ. Chuyện này chưa phát sinh, chúng ta không cần bi quan như vậy. Bất quá với kiến thức của lão ca, Thần đạo xá lợi tồn tại ý nghĩ khả năng rất thấp, cơ hồ không thể xảy ra.
Hạ Nhất Minh cũng bật cười, Sở lão ca nói không sai. Thần đạo xá lợi đã xuất hiện nhiều năm như vậy, nếu có thể dễ dàng có được trí tuệ, chẳng phải nhân loại không chỉ đặt chân tới Thần đạo mà chính thức thành Thần sao?
Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, Sở Hao Châu ước định cùng hắn, ba ngày sau sẽ tới Khai Vanh quốc.
Chuyện này với bọn họ không quá to tát, nhưng phiền phức là bọn họ phải hoàn thành trước năm mới. Về phần sau khi nhận được tin tức này, Chiêm gia có tâm trạng đón xuân hay không, không phải chuyện bọn họ quan tâm.
Về phần Hạ gia trang, có Tôn giả Đặng Ức Thần tọa trấn, tuyệt đối không có người dễ dàng mạo phạm.
Hai người bọn họ vừa bàn xong chính sự một bóng đen từ cửa sổ bay vào, đúng là tiểu Hắc Ngột Thứu đáng yêu kia.
Tiểu tử này mặc dù còn lâu mới trưởng thành nhưng xem thể trạng nó đã không tính là nhỏ, ít nhất lông vũ đã dài hơn hẳn trước đây.
Thân ảnh màu trắng lóe lên, bảo trư đã xuất hiện ngay sau, động tác của nó nhanh như chớp, thậm chí so với tiểu điểu kia còn nhanh hơn một bậc.
Tiểu điểu còn chưa chạm vào thân thể Sở Hao Châu, bảo trư đã như hổ đói vồ tới, hai móng trước nắm chặt thân thể Hắc Ngột Thứu, đồng thời kéo nó xuống.
Nếu là loài chim khác, chịu công kích như vậy không lòi ruột cũng gãy xương mà chết.
Nhưng tiểu Hắc Ngột Thứu này dù sao cũng là nhi tử của Thánh thú, hơn nữa trong quá trình trưởng thành phục dụng không ít đan dược, bởi thế thân thể vô cùng rắn rỏi.
Lúc này bị bảo trư kéo xuống đất, trên thân thể tiểu điểu không chút thương tổn, nó chỉ không ngừng há miệng kêu lớn khiến cả căn phòng vô cùng ồn ào.
Hạ Nhất Minh cau mày, nói:
- Sở lão ca. Chuyện gì xảy ra vậy?
Sở Hao Châu nhún vai nói:
- Bảo trư thích tiểu Hắc Ngột Thứu, hơn nữa tiểu gia hỏa này trong trang yên ổn đã lâu, bởi vậy ta nhờ bảo trư chỉ dạy nó cách sinh tồn.
Nghe âm thanh không cam lòng của tiểu Hắc Ngột Thứu vang vọng, khóe miệng Hạ Nhất Minh khẽ nhếch lên. Mặc dù tiểu tử kia bị bảo trư bắt nạt nhưng âm thanh của nó tràn ngập đấu chí, không chút nào vì hoàn cảnh lúc này mà ảnh hưởng.
Hạ Nhất Minh chân thành nói:
- Lão ca, hảo thủ đoạn. Ngày sau tiểu gia hỏa này khẳng định là cánh tay đắc lực.
Sở Hao Châu chậm rãi vuốt râu, cười lớn:
- Thành tựu của tiểu hắc tuyệt đối không thể hạn lượng.
Đôi mắt lão đầy vẻ kiêu ngạo, trên mặt mơ hồ cảm giác muốn bay lên.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, hết thảy quả là duyên phận. Đầu Hắc Ngột Thứu Vương kia dưới đất có linh thiêng chắc cũng không tránh cứ gì Sở Hao Châu nữa.