Mọi người đều bị hành động của Trầm Côn làm cho sợ hãi ngây ngốc. Nhưng chỉ một giây sau đám người Tố Tâm liền khôi phục tinh thần, vui sướng khi nhìn thấy Trầm Côn gặp hóa…Thần thoại binh khí này đã bị Tố Tâm chọc giận, Trầm Côn lại còn chụp lên cái đầu bóng lưỡng của hắn, lại còn đá lên cái mông của hắn, chẳng phải sẽ hứng cơn thịnh nộ lôi đình của hắn, sẽ phải hứng chịu một đạo mạnh nhất sao?
- Chờ xem!
Xem tiểu tử này chết như thế nào!
Trầm Côn tựa hồ không biết mình đã làm ra chuyện kinh hãi đến thế nào. Hắn từng bước bước tới, đi vòng quanh kim sắc viên cầu (viên cầu mầu vàng) hai vòng, đột nhiên hỏi:
- Ta đá mông đít ngươi!
- Ừ!
Thanh âm kim sắc viên cầu vang lên.
- Ta còn đánh vào đầu ngươi!
- Ừ!
- Ta có thể lấy đi một khối của pho tượng Tiêu Khinh Hoàng chứ?
Trầm Côn mở chừng hai mắt, ngồi xổm xuống, tùy ý cầm lên một khối tàn phiến của pho tượng. Trong đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động….
Pho tượng kia bị đụng vào, một đao kinh diễm kia cũng nên xuất hiện chứ? Tất cả mọi người đang chờ đạo đao quang kia đánh chết Trầm Côn, chỉ là kim sắc viên cầu kia lại phát ra thanh âm, hỏi ngược lại.
- Một khối đủ không? Muốn bần tăng giúp ngươi đóng gói cả pho tượng mang về nhà không….
- Có thể đóng gói sao?
Ánh mắt Trầm Côn lưỡng lự, liên tục gật đầu rồi nói:
- Vậy thu cả lại, ngay cả huyết sắc ánh sơn hà cũng thu lại cùng!
….
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trầm Côn có chút ngây ngốc. Càng thần kỳ chính là từ kim sắc viên cầu bay ra một hồng sắc cà sa siêu lớn, phủ lên hài cốt pho tượng. Sau đó viên cầu biến thành một kim sắc mã xa rực rỡ (một chiếc xe ngựa rực rỡ). Con ngựa cúi đầu khom lưng hỏi Trầm Côn.
- Đóng gói xong rồi, xin hỏi ngài địa chỉ là…Hắc hắc, bần tăng sẽ đưa ngài đi!
- Đợi một chút!
Mọi người đều không nhịn được. Tố Tâm phẫn nộ nói:
- Tiêu tiên sinh, đây là chuyện gì? Ba chúng ta liều chết, cuối cùng cũng ngăn cản được một đao. Nhưng người này như thế nào lại trực tiếp lấy đi pho tượng…Ngươi đang âm thầm giúp hắn sao?
- Ngươi cứ đợi một chút!
Tiêu Khinh Hoàng cũng ngây ngốc không biết gì. Hắn định để thần binh này khảo nghiệm mọi người một chút, không ngờ thần binh này lại như thế….không có tiền đồ!
Xem dáng vẻ của hắn khom lưng khuỵu gối, cười nịnh nọt, đây là bộ dáng thần thoại binh khí sao? Đây rõ ràng là một cầu nô tài được nuôi trong nhà!
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi rốt cuộc là sử dụng bí pháp gì?
Tiêu Khinh Hoàng hoài nghi Trầm Côn âm thầm động tay động chân.
- Bí pháp? Lão huynh, các ngươi đều thấy được ta đạp cho hắn một cước, vỗ một cái vào đầu của hắn đó chứ!
Trầm Côn ủy khuất nói.
- Không tin ngươi hỏi xú Hầu Tử này xem có phải hắn tự nguyện bị ta đánh, tự nguyện giúp ta đóng gói pho tượng không!
- Thần binh!
Tiêu Khinh Hoàng xoay người lại, ngạc nhiên nhìn kim sắc mã xa.
- Theo ta được biết nhiệm vụ của ngài là thủ hộ pho tượng. Vậy tại sao còn phải đem pho tượng đưa cho người này? Còn để mặc cho hắn đánh?
- A di đà phật!
Kim sắc mã xa đột nhiên biến thành một con Hầu Tử thân cao một thước, vòng eo ục ịch, mặc đại hồng ca sa, bên dưới là một chiếc quần cộc, trông bộ dáng rất đáng yêu. Hắn lời lẽ khẳng khái, cây ngay không sợ chết đứng nói:
- Trong thiên địa đứng đầu là quân vương, phụ thân, sư phụ. Sư phụ như cha mẹ, phụ thân đánh nhi tử cần lý do sao? Sư phụ đánh đệ tử cần lý do sao?
Tiêu Khinh Hoàng bị hỏi cho á khẩu, không trả lời được. Truyền thống văn hóa của Cửu Châu đại lục chính là như vậy. Vua bảo thần chết thần không thể không chết. Lão tử đánh chết nhi tử cũng không phải thường mạng…
- Ngươi nói vị tiểu huynh đệ này là…
Tiêu Khinh Hoàng tựa hồ hiểu ra.
- Di đà phật!
Hầu Tử mập mạp giống như con chó nhật nằm ở dưới chân Trầm Côn, vẻ mặt trang nghiêm, nghiêm mặt nói.
- Bần tăng đáp ứng Thủy Nguyệt Vũ trấn thủ nơi này, chính là bởi vì Thủy Nguyệt Vũ đã từng giúp bần tăng tiến hóa. Ngày xưa Quan Vân Trường treo ấn bỏ đi, rời bỏ Tào Mạnh Đức. Hôm nay bần tăng cũng không thể không bỏ qua Thủy Nguyệt Vũ để mà quay về sư môn. Bất Khả Bất Sắc!
- Bất Khả Bất Sắc?
Ba người Tố Tâm, Ca Thư Ứng Long, Hoàng Kim thần tộc đều không biết cái tên này. Ưng Diện thiếu niên lại khẽ liếc Trầm Côn với ánh mắt khó tin.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com"Ngươi còn chưa chết?"Khóe miệng ở sau mặt nạ của hắn khẽ nhếch lên, nhưng không có vội nói chuyện. Trầm Côn cũng không lưu ý Ưng Diện thiếu niên, hắn đang cười híp mắt nhìn Bất Sắc.
- Quả nhiên là Bất Sắc!
Vừa rồi cảm thấy một đao kia có chút quen mắt, lại nghe về câu chuyện Quan Vân Trường, Trầm Côn liền khẳng định cái gọi là thần thoại binh khí này chính là Hầu Tử, đồ đệ của mình!
Vậy hắn còn khách khí làm gì? Trung nghĩa muôn đời không thể làm ra việc phản bọi, cho nên Trầm Côn vỗ vào cái đầu bóng lưỡng của hắn, đá lên cái mông của hắn cũng không sợ chọc giận Bất Sắc. Sự thật chính là như thế. Mặc kệ trong ba năm này không gặp mặt Bất Sắc, chỉ cần nhìn thấy sư phụ Trầm Côn này, hắn liền lập tức trở về!
Tuy nhiên…
Trong ba năm nay Bất Sắc rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Hắn trở nên rất mạnh. Vừa rồi mấy đao kia nếu là bản thân mình đón đỡ chỉ sợ cho dù không bị đánh chết cũng bị thương!
Bây giờ không phải lúc nói chuyện. Trầm Côn vẫy tay bảo Bất Sắc buông pho tượng tàn phiến xuống, biến thành đai lưng đeo ở ngang hông mình.
Hắn còn có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi.
- Bất Sắc, sư phụ hoan nghênh ngươi trở về, Trung Thành Thiên Thu có đáp ứng không? Lão huynh đệ Long Thiên Tung còn ở trong thân thể Thủy Nguyệt Vũ!
- Sư phụ yên tâm!
Bất Sắc nhỏ giọng nói. Trung Thành Thiên Thu đã tấn cấp siêu thần gian. Quan Vương quỷ…hắn hiện giờ bị mắc bệnh luyến cuồng (tự say đắm si mê bản thân). Hắn sẽ không tới tìm người đâu! Thanh âm lại thấp hơn nữa, có chút giảo hoạt.
- Hơn nữa đồ nhi đã tìm hiểu rõ ràng, chẳng những Quan Vương chán ghét Thủy Nguyệt Vũ, Long Thiên Tung…
- Hehe!
Trong lòng Trầm Côn nhất thời vui sướng.
- Long Thiên Tung cũng chán ghét Thủy Nguyệt Vũ?
- Luyến cuồng?
Bất Sắc cười giống như một tiểu hán gian, cười hì hì rồi nói.
- Tóm lại là sư phụ lão nhân gia ngài chỉ cần để ý một chút, nhìn thấy Long Thiên Tung thì nói tốt…thêm vào đó ngài còn giúp đỡ hắn. Nói không chừng còn có thể làm cho Long Thiên Túng đầu nhập vào làm môn hạ của chúng ta! Mấy năm nay đồ nhi cùng Long Thiên Tung giao hảo rất tốt!
Hắc Hắc…
Trầm Côn mặt mày hớn hở. Nhưng ánh mắt của những người khác nhìn hắn có chút ngưng trọng, có chút lạnh lẽo u ám.
Trước đó Tố Tâm có được Cửu Diện Thần, có thể nói là thế lực có thực lực mạnh nhất trong mắt mọi người. Hiện tại Bất Sắc trở về bên cạnh Trầm Côn, băng hỏa cửu trọng thiên, hơn nữa còn thất thập nhị biến, còn có một đao kinh người kia, bọn hắn đó có thực lực áp đảo mọi người!
- Tiêu tiên sinh…
Tố Tâm lạnh nhạt nói.
- Chuyện này tính thế nào? Chúng ta đều căn cứ theo yêu cầu của Bạch Khởi mà tranh đấu, nhưng người này lại thu hồi thần binh…Anh hùng tuyệt thế Bạch Khởi nên cho chúng ta một cái công đạo!
Ánh mắt Tiêu Khinh Hoàng nhìn về phía Trầm Côn.
- Tiểu huynh đệ, thần binh không ngờ lại là binh khí của ngươi, đây là sơ sót của ta. Yêu cầu thứ ba của Bạch Khởi còn chưa có nói ra, nếu như ngươi cầm pho tượng đi Bạch khởi cũng sẽ không nhận người làm chủ nhân.
Trầm Côn biểu hiện vô cùng rộng rãi.
- Đây mới là phong cách của anh hùng Bạch Khởi. Lão huynh, ngươi hỏi Bạch Khởi xem, hắn nói bây giờ cần phải làm gì, ta sẽ làm như thế!
Tiêu Khinh Hoàng im lặng một lúc, hẳn là đang nói chuyện cùng Bạch Khởi. Một lúc sau hắn ngẩng đầu lên nói.
- Bạch Khởi nói thần binh này nếu là của ngươi, cho dù ngươi thông qua yêu cầu thứ hai…Tuy nhiên những người khác cũng tiếp được một đao cho nên các ngươi đều được nghe yêu cầu thứ ba. Ai có thể hoàn thành yêu cầu thứ ba, người đó sẽ là chủ nhân của Bạch Khởi.
Thực là một đề nghị công bình.
- Nói đi. Yêu cầu thứ ba của ngươi là gì?
- Không vội. Trước khi nói đến yêu cầu thứ ba, Bạch Khởi muốn hỏi các ngươi một vấn đề….
Tiêu Khinh Hoàng khẽ thở dài.
- Bạch Khởi muốn biết các ngươi đánh giá hắn như thế nào? Vì sao lại muốn có được hắn?
Đánh giá Bạch Khởi là người như thế nào? Vì sao cần Bạch Khởi? Mọi người lập tức khẩn trương.
Tuy Tiêu Khinh Hoàng nói rất nhẹ nhàng, dường như chỉ là nói chuyện phiếm nhưng cũng có thể đây là Bạch Khởi đang khảo nghiệm mọi người xem có trở thành chủ nhân hợp cách của hắn hay không. Nếu trả lời sai vấn kia thì vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội có được Bạch Khởi.
- Ai trả lời trước?
Ánh mắt Tiêu Khinh Hoàng đảo qua mọi người.
- Thượng tướng quân….
Ca Thư Ứng Long là người thứ nhất đứng dậy. Hắn gọi Bạch Khởi theo quân hàm.
- Ta thấy tướng quân vốn là thiên cổ đệ nhất Chiến thần, cả đời dành cho chiến tranh! Ta muốn có thượng tướng quân bởi vì tướng quân mưu lược tài giỏi. Ta muốn tướng quân giúp ta thống nhất Cửu Châu, khai sáng một thời đại mới!
Nghe xong dã tâm không chút che dấu này, Tiêu Khinh Hoàng lẩm bẩm nói:
- Chiến thần là cách nhìn của ngươi đối với Bạch Khởi sao?
Ánh mắt dừng trên người Ưng Diện thiếu niên.
- Còn ngươi thì sao?
- Ta thấy Bạch Khởi là siêu thần giai cường giả (thằng này đạt đến thần cấp rồi!)!
Ưng Diện thiếu niên trả lời gọn gàng.
- Ta muốn Bạch Khởi bởi vì muốn có một đối thủ, một đồng bạn hỗ trợ ta!
- Cường giả, đồng bạn.
Tiêu Khinh Hoàng cười cười.
- Ngươi nhìn trúng thực lực của Bạch Khởi ….
- Tiếp theo là tới Tố Tâm người trả lời.
- Ta là yêu thú. Ba năm đại chiến ác liệt khiến ta hiểu rõ yêu thú không có khả năng thống nhất Cửu Châu. Muốn thống nhất Cửu Châu ta phải cùng nhân loại dung hợp, trở thành một phần tử của nhân loại.
Tố Tâm trả lời vô cùng thành khẩn, cũng rất cẩn thận trả lời từng câu.
- Muốn cùng nhân loại dung hợp, phương diện thứ nhất là đại quân yêu thú của ta sẽ học tập văn hóa nhân loại, học tập cách sống của nhân loại, còn phương diện khác….Ta cũng cần một nhân loại đủ uy vọng để làm cầu nối giữa ta và nhân loại. Bạch Khởi tiên sinh danh tiếng lớn, mưu lược vô song, chỉ cần ta có được hắn, có thể có được sự thừa nhận của một số lớn nhân loại!
- Ngươi nhìn trúng danh vọng của Bạch Khởi!
Tiêu Khinh Hoàng gật đầu nói.
- Còn vị tiểu huynh đệ kia?
Trầm Côn xoa cằm, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Đúng vậy. Tại sao mình cần Bạch Khởi? Trầm Côn nghiêm túc nghĩ lại…
Ngay từ đầu hắn nhìn trúng Bạch Khởi bởi vì thực lực Bạch Khởi vượt qua siêu thần cấp cho nên mới mạo hiểm tới nơi này tranh đoạt. Nhưng mà cần thận suy nghĩ một chút…Vũ Hồn tốt trên đại lục không nhiều lắm, Vũ Hồn tốt như vậy cũng chỉ tìm được một vài người mà thôi. Ngoài Vũ Hồn của hắn ra cũng chỉ có thể chạy tới đây mà tìm Bạch Khởi thôi.
Hơn nữa bản thân hắn đi tới Cửu Châu đại lục đã rất nhiều năm, gặp qua nhiều Vũ Hồn…nhưng hắn cũng chỉ chọn đám người Vương Kiêu. Không hiểu tại sao hôm nay lại chạy tới đây để chọn Bạch Khởi?
Tóm lại một câu là tiêu chuẩn chọn lựa Vũ Hồn của mình là gì? Ý thức được nguồn gốc vấn đề, Trầm Côn bỗng nhiên hiểu rõ tại sao mình lại nhìn trúng Bạch Khởi.
Hắn mỉm cười!
- Có hứng thú nghe ta kể một câu chuyện xưa không?
Trầm Côn chậm rãi mở miệng.