Sau này vô số người muốn phục chế trung đội thứ bảy, nhưng bọn họ lại phát hiện bất luận bọn họ làm tốt thế nào cũng không thể nào phục chế được chiến tích của trung đội thứ bảy, vì vậy rất nhiều người thậm chí hoài nghi trung đội thứ bảy có thật sự tồn tại hay không.
Trung đội thứ bảy có thực sự tồn tại hay không, vấn đề này Bì Khánh Phong thân là người thừa kế Bì gia có thể vỗ bàn nói cho ngươi biết, tuyệt đối có! Bởi vì lão tổ tông Bì Ba của bọn họ đã từng nhìn thấy đoàn đội không gì cản nổi này, cũng từng nhìn thấy những binh sĩ trong đoàn đội này.
Bọn họ tuyệt đại đa số đều là binh sĩ bình thường, nhưng sau khi sở hữu linh hồn tuyệt đối bọn họ không còn bình thường nữa. Có Lăng Túc thống lĩnh toàn cục, hơn nữa lại có tiễn thuật thần kỳ của Âu Dương, mới biến tất cả những điều không thể thành có thể.
Nhiều năm như vậy, Đại Vận tiến nhập một thời đại hòa bình mới, binh sĩ trong thời đại hòa bình này còn xa mới tinh nhuệ bằng thời đại chiến loạn lúc đó, lúc này mới xuất hiện tình huống binh sĩ bị đông cứng ngã xuống.
- Tiền bối
Uân Thanh đi tới trước người Âu Dương, quy củ hành đại lễ. Sự xuất hiện của hắn cũng khiến những binh sĩ đã sớm bị đông cứng triệt để giải thoát.
- Đây là binh sĩ tinh nhuệ nhất của Đại Vận sao?
Âu Dương đảo mắt nhìn qua đám binh sĩ phảng phất như được giải thoát, người nằm người ngồi, trong mắt hắn có một ít thất vọng.
- Tiền bối
Uân Thanh rất xấu hổ, lúc này làm thế nào trả lời Âu Dương? Nếu như không có câu chuyện của trung đội thứ bảy, như vậy Uân Thanh hoàn toàn có thể nghĩ Âu Dương quá coi thường binh sĩ Đại Vận, dù sao trong mắt Uân Thanh, Âu Dương hầu như là thần linh vô địch. Nhưng khi nhớ tới truyền kỳ của trung đội thứ bảy, hắn mới ý thức được, lúc đó thực lực của trung đội thứ bảy kém Thiểm Đao Doanh vô số lần.
Những binh sĩ của Thiểm Đao Doanh đều là Yêu Chiến Sĩ! Nhưng trung đội thứ bảy trước kia thì sao? Người mạnh nhất của trung đội thứ bảy là Lăng Túc, nhưng Lăng Túc cũng chưa tiến vào nhất giai, chỉ là người bình thường sở hữu mấy mã lực mà thôi, nhưng đội ngũ mà người bình thường đó tổ thành lại sáng tạo ra kỳ tích như vậy.
Uân Thanh hoàn toàn không nghi ngờ, hiện tại cho dù kêu toàn bộ Thiểm Đạo Doanh đánh vào hậu phương quân địch, phỏng chừng cũng khó có thể đi ra.
- Xem ra hòa bình quá lâu sẽ làm con người trở nên lười biếng!
Những lời này của Âu Dương hoàn toàn không sai. Trước kia chiến loạn, mọi người đều sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tìm cách để mình trở nên mạnh mẽ hơn, để mình có thể thoát khỏi loạn thế. Còn hiện nay thì sao? Hiện nay chỉ cần ngươi có chút khí lực đều không sợ chết đói.
Lần đầu tiên Âu Dương ra chiến trường cũng nôn ói. Có thể rất nhiều người không hiểu, một người có thể ra tay giết người làm sao có thể nôn? Chuyện này kỳ thực rất bình thường, chiến trường rất nhiều người tưởng tượng ra căn bản không phải chiến trường, trên chiến trường chân chính tuyệt đối là tràng diện thi chất khắp nơi.
Dưới tình huống như vậy, Âu Dương chỉ nôn chứ không bị hù chết, đã nói rõ Âu Dương rất có dũng khí rồi. Cũng chính trên chiến trường hung hãn như vậy mới khiến Âu Dương một đường đi tới đều giống như sát thần giết người.
- Ta phải đi, ta tới để hoàn thành hứa hẹn cuối cùng của ta.
Âu Dương là một người rất trọng lời hứa, hắn đã hứa cho người ta một kênh đào, vậy nhất định phải nói được làm được, theo Âu Dương thấy đây là việc nam nhân nên làm.
Nghe thấy Âu Dương nói, cho dù Uân Thanh đã sớm biết kết quả cũng có chút mừng rỡ như điên. Đại Vận rất cần kênh đào này, mà tu kiến kênh đào bất luận là nhân lực hay vật lực đều khiến Đại Vận rơi vào một thời kỳ suy yếu rất dài.
Nhưng hiện nay có Âu Dương xuất thủ, tất cả cũng không còn là việc khó, tất cả đều trở nên dễ dàng.
- Ta đi bẩm báo bệ hạ!
Uân Thanh nói xong chuẩn bị chạy đi, nhưng lại bị Âu Dương kéo lại. Âu Dương cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên hắn mở miệng nói:
- Không cần, đưa bản vẽ kênh đào cho ta, ta sẽ dựa theo lộ tuyến trên đó giúp Đại Vận đả thông một kênh đào!
- A! Được!
Uân Thanh vội vã giao bản vẽ cho Âu Dương. Âu Dương tiếp nhận bản vẽ, nhìn qua vài lần, trong lòng đã có một lộ tuyến đại khái, hắn gật đầu nói:
- Vậy ta cáo từ, sau này có thể ta sẽ không xuất hiện ở đây nữa, tự giải quyết cho tốt đi!
Âu Dương nói xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng hắn suy nghĩ một chút lại nhìn đám binh sĩ thở hổn hển trên mặt đất, lắc đầu nói:
- Các ngươi không bằng tiền bối của các ngươi, truyền kỳ mà trung đội thứ bảy đã từng sáng tạo cũng không phải không thể phục chế, chỉ có điều các ngươi chỉ nghĩ làm thế nào mô phỏng chứ không phải vượt qua. Rất nhiều người trong các ngươi hoài nghi trung đội thứ bảy có tồn tại hay không? Hiện tại ta nói cho các ngươi biết, cho dù bọn họ mất đi mấy nghìn năm, chiến hồn của bọn họ vẫn kề vai chiến đấu với ta!
Khi Âu Dương nói những lời này, hắn phảng phất như nhớ lại nhiệt huyết thời đại khi sóng vai chiến đấu với trung đội thứ bảy. Hắn khẽ giơ tay lên, toàn bộ mặt đất hoàng cung bắt đầu điên cuồng hoảng động.
Lúc này rất nhiều người thậm chí hoài nghi nơi này có phải đang có địa chấn hay không. Cùng với suy đoán của bọn họ, những gò đất bỗng nhiên nổi lên!
Ba mươi tám gò đất, khi ba mươi tám gò đất này hiện ra, đại địa lay động càng thêm kịch liệt .
Khi ba mươi tám gò đất hoàn thành lay động, nó mới hiện ra dáng dấp nên có của mình.
Đây là ba mươi tám pho tượng cực lớn, chúng cũng không đẹp như những pho tượng được các đại sư điêu khắc, nhưng trên người mỗi pho tượng đều mang theo một luồng khí thế liếc nhìn thiên hạ.
Khi ba mươi tám pho tượng hiện lên trước mặt mọi người, những binh sĩ này cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của Âu Dương là cái gì! Không sai, đây chính là trung đội thứ bảy hoành hành Tây Kỳ, không ai có thể ngăn cản trong truyền thuyết.
- Các huynh đệ! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng sóng vai chiến đấu!
Âu Dương nói những lời này rất thành khẩn, phảng phất như trước mặt hắn không phải là ba mươi tám pho tượng mà giống như người sống thật sự.
- Đây không phải ba mươi tám pho tượng! Đây là ba mươi tám tôn thần!
Lúc này cho dù là Uân Thanh cũng chấn kinh, hắn phát hiện, ba mươi tám pho tượng này như người sống! Bọn họ không phải vật chết, bọn họ như ẩn chứa linh hồn, bọn họ dùng hình thái của mình nói ra linh hồn của bọn họ, miêu tả khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của bọn họ trên chiến trường!
- Đây là trung đội thứ bảy trước kia sao!
Uân Thanh cũng có chút khó khống chế cảm giác của mình. Hắn rất khó tưởng tượng, rốt cuộc phải trải qua chiến tranh như thế nào mới khiến ba mươi tám người này cấu thành đội ngũ, hình thành sức chiến đấu như vậy, rốt cuộc phải là chiến hữu như thế nào mới có thể khiến Âu Dương nhớ kỹ từng tiếng nói cử động, thần sắc của bọn họ?
- Chẳng trách không thể phục chế trung đội thứ bảy, thứ chúng ta thiếu khuyết không phải là lực lượng, mà là khí thế của bọn họ! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Uân Thanh minh bạch, vì sao nhiều năm như vậy, người ta vẫn không thể phục chế trung đội thứ bảy, chuyện này cũng không phải nói sau này bọn họ tu luyện không bằng trung đội thứ bảy, mà là bọn họ thiếu khuyết tinh thần vĩnh viễn tin tưởng mình có thể chiến thắng!