Những gia hoả này căn bản chỉ là gối thêu hoa. Số lượng thì lớn, nhưng thực lực lại quá kém.
Hai mươi cửu giai đỉnh phong, hơn nữa mỗi người đều mang thương tích. Thực lực toàn đội còn không bằng bất kỳ một đoàn đội nào trên đại thảo nguyên kia. Không trách được đoàn như vậy lại là đoàn đội tuyến hai. Đây là ba bên liên hợp, tuy rằng đã trải qua đại chiến, nhưng chất lượng cũng rất kém.
- Nghỉ ngơi đi. Đêm nay sẽ để các ngươi được tĩnh dưỡng vĩnh viễn.
Sau khi Miêu Vận Tiến vẽ lại toàn bộ tình huống của nơi này, hắn giống như một đạo u linh, dựa theo đường cũ trở về. Nhưng tất cả những điều hắn làm lại không bị bất kỳ một người nào phát hiện.
Người ở đây vẫn còn đang khen ngợi lẫn nhau. Bọn họ cảm giác giống như mình thật sự tiêu diệt được đoàn đội Vạn Tiên Sơn trong lời đồn dã quét ngang dãy núi kia. Bọn họ lại không biết, ác mộng sắp giáng xuống...
Miêu Vận Tiến một mình trở về khu vực đầm nước kia. Hai ngày nay bọn họ không ngừng di chuyển. Vừa để tránh né một vài đoàn đội, mặt khác cũng vì bảo trì tính thần bí.
- Chó thật. Năm mươi hai người chỉ có hai mươi người có thể đánh. Những kẻ khác đều là phế vật.
Miêu Vận Tiến vừa tới bên cạnh Lữ Phong, hắn đã la lên. Tuy nhiên hắn nói vậy lại không khiến Lữ Phong cảm thấy ngạc nhiên. Ngay từ trước lúc Miêu Vận Tiến xuất phát, bọn họ đã nghĩ lát nữa sẽ xuất hiện tình hình này. Hiện tại bọn họ đã nhận được chứng thực. Bước kế tiếp chính là phải nhằm vào nơi này tiến hành một đòn sấm sét cho bọn họ biết người của Vạn Tiên Sơn không dễ chọc. Không có thực lực còn dám đưa tin hù dọa người, cuối cùng cũng phải bị diệt...
- Được rồi, mọi người đều lại đây đi.
Lữ Phong lấy từ trong vòng tay ra một tấm da lớn, sau đó nhận lấy tấm bản đồ đơn giản từ trong tay Miêu Vận Tiến vừa vẽ vừa nói:
- Trong năm mươi hai người, có hai mươi người đỉnh phong cửu giai. Lực chiến đấu bình quân chỉ có bảy, tám thành. Bọn họ cũng không đủ yêu thú chi linh để hồi phục. Cho nên bọn họ cần rất nhiều thời gian để hồi phục.
Lữ Phong đánh dấu ra hai mươi người, tiếp theo đó lại nói:
- Chỉ có điều chúng ta không thể vì điều này mà coi thường bọn họ. Phải biết rằng mặc dù ba mươi hai người khác bị trọng thương, cũng có rất nhiều người chưa tới đỉnh phong, nhưng số lượng của bọn họ rất đông.
- Đội trưởng, ngươi xem.
Dù sao Miêu Vận Tiến cũng đã thâm nhập vào trong đó. Hắn nhìn thấy nhiều điều hơn những người khác. Hắn đứng ra nói:
- Ba mươi hai người này bị thương rất nặng. Trên căn bản ta phân chia một chút. Lực chiến đấu của cửu giai đỉnh phong có thể có ba phần mười là tốt lắm rồi. Một vài người khác không bị thương đều chưa tới đỉnh phong. Cho nên ta cảm thấy lần này nên đánh như vậy!
- Được! Ngươi nói đi!
Lữ Phong không phải là một người không chịu nghe người khác nói. Trong đội ngũ này bất cứ người nào cũng đều có quyền lên tiếng, tuyệt đối không tồn tại sự độc đoán. Ở chỗ này mọi người cùng nhau thảo luận, đưa ra kế hoạch tác chiến tốt nhất là điều bọn họ theo đuổi.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người mình, Miêu Vận Tiến hắng giọng một cái. Sau đó Miêu Vận Tiến chỉ vào Lữ Phong ra hiệu hắn giúp mình ghi chép, rồi mới bắt đầu nói:
- Tổng cộng năm mươi hai người. Nếu như đánh nhau, chúng ta phải đối mặt chủ yếu là hai mươi người này. Chúng ta có hai mươi mốt người. Hai mươi mốt đối với hai mươi người có lực lượng bình quân đều khoảng bảy, tám thành, có thể nắm chắc toàn thắng.
- Ta ngất, ngươi nói vào điểm chính một chút có được hay không?
Thời Phong hết nói nổi. Vốn lần này hắn muốn đi điều tra tình hình của quân địch, tuy nhiên cuối cùng lại để Miêu Vận Tiến trầm ổn hơn chạy đi. Điều này vốn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Ha ha ha...
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comMiêu Vận Tiến trừng mắt với Thời Phong một cái nói:
- Ta nghĩ chính là, Âu Dương ẩn nấp tại một khoảng cách siêu xa. Sau đó một mình giết chết ba mươi hai người. Các ngươi cho rằng đây...
- A...
Miêu Vận Tiến vừa mở miệng nói ra lời, một nhóm người đều nhìn về Âu Dương. Cho dù là Âu Dương cũng không ngờ được, kế hoạch của Miêu Vận Tiến lại điên cuồng như vậy. Một mình hắn giết ba mươi hai người? Tuy rằng Âu Dương biết trong những người này sẽ không có mấy người có thể đỡ nổi một mũi tên của mình. Nhưng một mình giết một lần ba mươi hai người? Có phải có phần cướp kính hay không?
- Được, kế hoạch rất tốt.
Lữ Phong ở bên cạnh biểu thị tán thành. Nếu như để người khác đi đối phó với ba mươi hai người như vậy tuyệt đối không có cách nào làm được. Nhưng Âu Dương là một người có thể một đòn giết chết từ xa. Tiểu tử này là cửu giai đỉnh phong trong đỉnh phong. Đừng xem quang tiễn của hắn không tràn yêu khí hoa lệ như những người khác, nhưng ai cũng biết, trực tiếp đỡ một mũi tên của Âu Dương chẳng khác gì là đỡ một đoàn toàn lực của một cường giả cửu giai đỉnh phong!
Mỗi mũi tên của Âu Dương đều xuất toàn lực, bởi vì hắn có ưu thế mà người khác không có. Hắn có thể giết chết kẻ địch lấy huyết lực của của kẻ địch bổ sung tổn hao của hắn. Tuy rằng tạm thời huyết lực không có cách nào đẩy hắn tới Thánh Thể, nhưng đủ khiến hắn bù đắp lại triệt để những tổn hao của mình.
Cho nên mỗi mũi tên của hắn đều giống như là một đòn toàn lực của cường giả đỉnh phong. Mũi tên như vậy quả thật rất đáng sợ. Tốc độ có, lực lượng có, hơn nữa còn có thuật tiên đoán của Âu Dương. Các cường giả cùng cấp bậc ở cự ly xa muốn đối kháng với Âu Dương, thật sự vô cùng khó khăn.
- Không sai, mũi tên của tiểu tử này quá biến thái. Ta nói cho các ngươi biết. Lúc trước thời điểm ta cắm Sa Hồn Phiên thiếu chút nữa bị đánh hiện hình. Nhưng ở khoảng cách xa như vậy, chiến trường hỗn loạn như vậy, không ngờ một mũi tên của hắn giúp ta đẩy hai cửu giai ra. Nếu không phải biết bản thân tiểu tử này biến thái, ta tuyệt đối không thể tin tưởng!
Thời Phong lại kể ra. Lần trước, chuyện một mũi tên của Âu Dương đẩy ra hai tên Yêu Chiến Sĩ cửu giai chỉ có mình hắn biết.
Hiện tại hắn kể chuyện này ra nhất thời khiến mọi người kinh ngạc cảm thán. Bọn họ đã biết về thủ pháp một cung bắn ra hai mũi tên cứu lại hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến. Điều đó đối với bọn họ mà nói chính là thần kỹ. Mà bây giờ không ngờ Thời Phong lại kể ra kỹ thuật bắn cung kinh khủng như vậy không ngừng xuất hiện trong một trận đấu, cho dù bọn họ biết rõ Âu Dương biến thái, quả thật vẫn cảm thán không thôi...
Xét thấy kỹ thuật bắn cung của Âu Dương cực kỳ biến thái, cuối cùng mọi người nhất trí thông qua kế hoạch tác chiến để Âu Dương một mình đấu với ba mươi hai người. Đối với kế hoạch này, Âu Dương biểu thị các loại kháng nghị. Tuy nhiên cuối cùng hắn đã bị lý do người có tài phải bị làm phiền hoàn toàn bác bỏ...
Thật ra đây chẳng qua chỉ là mọi người nói đùa với Âu Dương mà thôi. Ba mươi hai người, trong đó có Yêu Chiến Sĩ, có Lục Tiên cũng có Huyễn Thuật Sư. Một khi Yêu Chiến Sĩ chui xuống đất tiến về phía Âu Dương, như vậy Âu Dương cũng phải chạy.