Mình đã báo thù. Nhưng cuối cùng mình nhận được cái gì? Người chết không thể nào sống lại. Bất luận mình cố gắng thế nào, cũng tại không cách nào khiến đội viên của mình sống lại.
- Người chết đã chết. Ngươi hẳn nên nhìn những thứ trước mắt!
Bạch Tinh bỗng nhiên mở miệng. Câu nói này của hắn có thể xem như là an ủi, có thể có ý tứ gì khác. Tuy nhiên có thể nhìn ra, hắn nói câu nói này chắc chắn là xuất phát ra trong lòng.
- Trịnh Tú Nhi, ta đã cho ngươi cơ hội. Ta cố gắng khiến ngươi buông sát khí trong lòng xuống. Đó không phải bởi vì ta sợ ngươi. Từ đầu tới cuối ngươi đã từng ngăn cản được ta không? Cho dù là trăm năm trước ngươi cũng không ép được ta. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi trước sau vẫn ngu xuẩn mất khôn. Nếu như ngươi lựa chọn đối kháng với ta đến cùng, vậy ta không có gì để nói nữa. Ta chỉ có đưa ngươi tới hành lang luân hồi cho ngươi xem sổ ghi nợ của tổ tiên Trịnh gia ngươi có phải nhiều hơn nợ của Âu Dương ta hay không!
Trên người Âu Dương chợt bùng lên hỏa diễm chiến ý trùng thiên.
Trịnh Tú Nhi trầm mặc. Nàng nghĩ tới những gì Âu Dương vừa nói. Những năm qua, vì thù hận trong lòng, mình đã quên mất tất cả. Thật ra mình vốn là một người rất vui vẻ. Nhưng không ngờ với thù hận trước mặt mình đã mất đi tất cả.
Mình từng bước đi tới ngày hôm nay, mình đã nhận được gì? Vui sướng mất đi, người thân mất đi. Ngay cả bản thân mình cũng mất đi! Vốn mình hẳn phải vui vui vẻ vẻ lập gia đình, sau đó sống cuộc sống lứa đôi mà bao người hằng mơ ước. Giờ này ngày này, nàng biết mình đã xong. Từ giâu phút mình bị Thiên Vương tiếp nhận, linh hồn của mình đã bị lấy đi. Mình đã đi tới một con đường không thể quay trở lại!
- Thật sự! Trịnh Tú Nhi, ngươi tin tưởng sao? Nếu như tại Chân Linh Giới ngươi thật sự có thể thả xuống tất cả những điều này, đi tới trước mặt ta nói chuyện với ta, có thể trong lòng ta sẽ cảm thấy hổ thẹn. Có thể chúng ta không làm được bằng hữu, nhưng ngươi nhất định có thể có được mấy phần vui sướng. Chỉ có điều tất cả lý trí của ngươi đều bị thù hận của ngươi che khuất. Bây giờ ngươi đã không còn là một con người nữa. Ngươi đã là một con ma rồi!
Âu Dương nói, Thứ Kiêu Cung im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau Âu Dương.
- Ha ha, thật không thể tưởng tượng được. Tiễn Thần không chỉ có mũi tên đã lợi hại, miệng cũng không hề thua kém!
Trầm Điễn đứng bên cạnh cười xấu xa mở miệng nói.
- Ngươi có tư cách gì để nói chuyện với ta?
Âu Dương khinh thường thoáng nhìn về phía Trầm Điễn. Trong những người ở đây, ngay cả là Trịnh Tú Nhi mình cũng mắc nợ một chút. Dù sao tất cả đều có liên quan tới mình. Chỉ có Trầm Điễn, vì lợi ích ham muốn của bản thân mà hắn làm ra nhiều chuyện như vậy.
Khi hắn còn bé mình đối với hắn tốt như vậy. Nhưng sau khi lớn lên hắn lại phát rồ làm ra nhiều chuyện như vậy. Có thể nói trong đám người ở đây, người không có tư cách nói chuyện với mình nhất chính là Trầm Điễn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Ngươi thì tính là thứ gì. Ngươi cho rằng Lý Uyển Như sẽ thích ngươi sao? Nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là một thằng nhóc. Ngươi giống như một thằng nhóc thích cướp giật kẹo của người khác. Ngươi căn bản không cần biết kẹo trong tay người khác ăn có ngon hay không. Ngươi chẳng qua chỉ muốn nếm thử mà thôi!
Thời điểm Âu Dương nói ra những lời này, mấy người bên cạnh đều dùng một loại khinh thường ánh mắt nhìn Trầm Điễn một chút.
Thương Long Đao Khách, cái tên gọi này thật xứng với hắn. Trầm Điễn mới thật sự là điểm hình của một kẻ vong ân phụ nghĩa. Khi còn bé Âu Dương đối với hắn không dám nói là giống như con của mình, nhưng mỗi khi Tiểu lục tử chạy đến chỗ của Âu Dương, Âu Dương đều muốn tìm mọi cách khiến cho hài tử này cười, khiến những hài tử này có một chút vui sướng trong tuổi ấu thơ. Tiếc rằng tất cả những điều hắn làm cuối cùng đều là uổng phí. Trầm Điễn căn bản không nhớ những gì mình đã làm cho hắn. Trong mắt của hắn chỉ có một điều đó là làm sao cướp được Lý Uyển Như!
Có lẽ điều này cũng một loại châm chọc. Nếu như Trầm Điễn thật sự yêu Lý Uyển Như, có khả năng lần này Âu Dương sẽ buông tha chuyến hành trình tới hải ngoại. Nhưng đáng tiếc Âu Dương biết, so với Lý Uyển Như, có lẽ Trầm Điễn còn muốn lấy mạng của mình hơn.
- Ta không phải là quân tử, nhưng ngươi thì sao? Ngươi căn bản không thích nàng tại sao muốn ở chung với nàng nhiều năm như vậy? Ngươi có biết nàng mới là người chịu thiệt lớn nhất hay không?
Cho đến giờ phút này Trầm Điễn vẫn muốn lấy Lý Uyển Như làm bia đỡ đạn.
- Ta và nàng đã sớm nói rõ ràng. Ta thật sự bị nàng cảm động nhưng từ đầu đến cuối ta không thể quên hết được mọi thứ. Ta đã dùng cách kết thúc tính mạng của mình, cũng coi như là một đáp án đối với tất cả. Nhưng ngươi thì sao? Nhất định phải bắt ta nói ra tất cả những điều của đời trước. Điều này là có ý gì?
Trên mặt Âu Dương đầy vẻ khinh thường.
- Ha ha ha, ngươi nói nhiều thì có ích lợi gì. Ngươi cho rằng chỉ mấy câu nói của ngươi là có thể đánh bại tất cả chúng ta sao? Hôm nay bốn người bọn ta chỉ có một niềm tin, đó chính là giết chết ngươi!
Trầm Điễn cười điên cuồng như mang theo vài phần tâm bệnh.
- Giết chết ta? Ngươi thật sự nắm chắc phần thắng sao?
Trong mắt Âu Dương vẫn đầy vẻ khinh thường. Cho đến giờ phút này sự tự tin trên mặt Âu Dương vẫn không hề biến mất. Bởi vì Âu Dương biết, mình nắm chắc phần thắng. Tuy người đứng phía sau bức màn còn chưa xuất hiện, nhưng Âu Dương đã đoán được người đó là ai.
- Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có thể lấy một địch bốn sao?
Chiến đao Thương Long trong tay Trầm Điễn đã tản ra Long Hồn. Hắn nói.
- Dừng tay. Đúng là người không biết không sợ!
Âu Dương nhìn Trầm Điễn. Trong mắt Âu Dương, hắn chính là một thằng nhóc không hiểu chuyện. Hắn căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Đến giờ phút nầy vẫn không nhìn không rõ mọi chuyện!
- Ngươi thắng!
Bỗng nhiên, Trịnh Tú Nhi nói ra một câu như vậy. Nàng nói ra câu này lại khiến Trầm Điễn sửng sốt tới ngây người.
- Ngươi... Ngươi muốn làm trái ý của Thiên Vương đại nhân sao? Ngươi chán sống rồi!
Trầm Điễn trừng mắt với Trịnh Tú Nhi. Hắn không rõ tại sao Trịnh Tú Nhi lại nói như vậy. Chẳng lẽ Trịnh Tú Nhi bị Âu Dương dùng mấy câu nói đánh bại sao? Đây không phải là chuyện khôi hài sao? Trầm Điễn không thể tiếp thu được kết quả này.
- So với Thương Long đao khách trước đây, ngươi đúng là một tên ngu xuẩn!
Trịnh Tú Nhi khinh thường thoáng nhìn về phía Trầm Điễn nói:
- Ngươi thật sự cho rằng hiện tại chúng ta vẫn nắm chắc phần thắng sao? Hiện tại người nắm chắc phần thắng chính là kẻ đang ở trước mặt ngươi!
Trịnh Tú Nhi chỉ vào Hải Hoàng và Yêu tổ nói:
- Yêu tổ thiếu nợ Âu Dương một nhân tình. Nhân tình này là đối với toàn Yêu tộc! Nếu như hiện tại Âu Dương yêu cầu Yêu tộc dốc hết toàn tộc lực tấn công Hải tộc, như vậy Hải Hoàng làm sao xử lý được?
- Chúng ta còn có ba người. Lẽ nào ba người chúng ta không thắng được hai người bọn họ sao?
Trầm Điễn vẫn không hiểu rõ ý của Trịnh Tú Nhi.