Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương. Hắn sợ Âu Dương sẽ đưa ra quyết định hồ đồ.
- Ngươi biết rõ nhưng vẫn để Lý Uyển Như tiếp tục như vậy cuối cùng sẽ không có kết quả tốt. Ngươi vẫn nhất định để nàng ở bên người. Đây là chuyện đau khổ như thế nào? Nếu để cho ta nói, bây giờ ngươi nên nói cho nàng biết, nếu như nàng vẫn còn là Lý Uyển Như, vậy nàng hẳn sẽ hiểu được. Nếu như nàng không đi, vậy điều đó đối với ngươi mà nói cũng không quan trọng nữa. Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán tất sẽ loạn!
Bạch Hủ Minh cũng nói ra câu nói của Âu Minh.
- Sư phụ, thật ra ngươi biết ta là một người nhẹ dạ. Ta thật sự không muốn các nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào...
Âu Dương cảm thấy cực kỳ đau đầu. Cho dù để hắn đi đại chiến với Thiên Vương, Âu Dương cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với giải quyết chuyện này.
- Không muốn làm bất kỳ người nào bị tổn thương? Âu Dương, ngươi nghĩ như vậy, thật ra ngươi đã sai. Nếu như bây giờ ngươi mang Lý Uyển Như lên núi, không nói rõ ràng với Vệ Thi, như vậy người bị tổn thương nhất chính là Vệ Thi. Ta sẽ phân tích cho ngươi biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì!
Bạch Hủ Minh nói xong không ngờ liền ngồi xuống.
- Lần trước ngươi lấy đi Thứ Kiêu Cung sau đó không nói một lời rời đi đã tổn thương nàng một lần. Nếu như ngươi lại tổn thương nàng một lần, như vậy ta tin tưởng cho dù nàng không bị suy sụp cũng sẽ vĩnh viễn biến mất. Ngươi sẽ vĩnh viễn không tìm được nàng nữa! Sau khi ngươi mất đi Vệ Thi, ngươi nhận được cái gì? Ngươi nhận được chẳng qua chỉ là một âm mưu! Ta dám thề, nếu như Vệ Thi rời đi, mặc kệ linh hồn của Lý Uyển Như có phải đã bị lực lượng tà ác khống chế hay không, nàng cũng sẽ dùng một phương thức ngươi không thể chịu đựng nổi khiến ngươi sụp đổ!
- Như vậy ngươi thương tổn không phải là một người, mà hai người!
Bạch Hủ Minh nói rất chính xác. Trong linh hồn Lý Uyển Như có một quả bom ẩn náu. Rất hiển nhiên là muốn ra tay từ điểm yếu nhất của Âu Dương, muốn một đòn đánh tan Âu Dương. Nói trắng ra là, trong hành trình ra hải ngoại lúc trước, Lý Uyển Như đã trở thành kế trong kế Nếu như lúc trước Âu Dương bị bốn người liên thủ giết chết, tự nhiên tất cả đều kết thúc. Nếu Âu Dương không chết ở đó, như vậy Thiên Vương lưu lại kế trong kế này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
Kế trong kế còn hiểm độc hơn nhiều so với bốn người kia cùng liên thủ lại đánh hắn. Bốn người bao vây tấn công hắn, hắn cũng không sợ.
Bởi vì bốn người kia chẳng qua chỉ vì lợi ích mà ở chung một chỗ. Một khi ích lợi khiến bọn họ tụ tập lại đã mất đi, như vậy có thể khiến bốn người bọn họ dễ dàng phản chiến.
Nhưng Lý Uyển Như này lại vô cùng phiền toái. Điều này khiến Âu Dương giết không được, không giết cũng không được. Đây chính là một giọt độc dược giết người không thấy máu!
- Sư phụ, ý của sư phụ là...
Vào lúc này, Âu Dương cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Hắn chỉ có thể trưng cầu ý kiến của sư phụ hắn, người vẫn quan tâm tới hắn giống như phụ thân quan tâm tới nhi tử.
- Một chữ! Giết!
Bạch Hủ Minh không phải là thiện nam tín nữ. Lúc trước vì bảo vệ Âu Dương, hắn có thể một lần hủy diệt nhiều ngọn núi như vậy có thể thấy được hắn cũng là một nhân vật không chừa thủ đoạn nào. Chỉ có điều hào quang của Âu Dương quá thịnh, đã che lấp cả Bạch Hủ Minh.
- Giết...
Nghe thấy một chữ "giết" này, trên mặt Âu Dương lộ ra thần sắc thống khổ. Không sai, giết chết Lý Uyển Như chắc chắn là biện pháp giải quyết tốt nhất. Như vậy có thể trực tiếp loại bỏ quả bom lớn nhất bên cạnh mình. Hơn nữa gặp lại Vệ Thi cũng không cần nhắc đến Lý Uyển Như, để nàng theo gió biến mất.
Nhưng là mình là một người còn sống sờ sờ đây. Mình có thể giết chết trăm vạn kẻ địch, có thể tạo thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhưng mình không thể nào quên đi quá khứ của mình. Mỗi khi Âu Dương nhắm mắt lại, từng cảnh tượng sống với Lý Uyển Như tại Lạc Mai Trấn ngày trước đều xuất hiện trong đầu Âu Dương.
Khi mình sắp chết, Lý Uyển Như vẫn không chịu rời đi, vẫn chiếu cố cho mình. Khi mình đi tới đoạn cuối cùng của sinh mệnh, Lý Uyển Như lại đứng sóng vai với mình đứng dưới biển hai nhìn cảnh tưởng mình rời đi. Tất cả dường như mới vừa diễn ra. Vậy bảo mình làm sao ra tay được?
- Ta biết ngươi khẳng định không có cách nào ra tay. Cho nên việc xấu xa này cứ để cho sư phụ. Nếu như ngươi đồng ý, sư phụ liều cái mạng già này, có lẽ có thể một đòn tất sát!
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương. Âu Dương trong mắt Bạch Hủ Minh cũng giống như nhi tử của mình. Vì nhi tử, Bạch Hủ Minh có thể làm ra rất nhiều chuyện mà bình thường hắn cũng không dám nghĩ tới.
Chuyện chịu oan ức như vậy chỉ sợ chỉ vì Âu Dương hắn mới có thể nguyện ý làm.
- Không được sư phụ...
Âu Dương đau khổ lắc đầu nói:
- Sư phụ, ta nghĩ đây mới là âm mưu lớn nhất của Thiên Vương. Nếu như sư phụ giết chết Lý Uyển Như, như vậy ta sẽ cả đời đau khổ. Điều này cũng sẽ trở thành tâm ma lớn nhất trong đời ta. Chỉ sợ suốt đời này ta cũng không thể chiến thắng được tâm ma này!
Âu Dương đột nhiên hiểu rõ. Điểm cao minh nhất của kế trong kế này chính là, dù mình làm thế nào cũng không thể trốn tránh được...
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, trong nháy mắt Bạch Hủ Minh cũng hiểu rõ ràng.
Thật sự đúng như Âu Dương vừa nói. Để Âu Dương nhìn người thân của mình giết chết Lý Uyển Như, chính là một loại dày vò lớn nhất. Không nói sau này Âu Dương cường đại thế nào, điều này chung quy sẽ hóa thành chướng ngại vật trên con đường tu luyện sau này của hắn. Chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể đánh ngã chướng ngại vật này.
Ngay khi Âu Dương và Bạch Hủ Minh đang bàn bạc không ra kết quả, bọn họ chợt nhìn thấy bên ngoài đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Âu Dương giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy lúc này bằng hữu của hắn đang vây quanh Lý Uyển Như. Lý Uyển Như bất ngờ ngã xuống đất!
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Âu Dương xé hỏa diễm linh hồn ra sau đó đã xuất hiện ở bên kia. Nhưng khi Âu Dương đi tới nơi, hắn thiếu chút nữa đã suy sụp.
Chỉ thấy một thanh chủy thủ nho nhỏ chủy đang cắm trên ngực của Lý Uyển Như. Khuôn mặt Lý Uyển Như đầy đau khổ mà ánh mắt lại đầy lưu luyến nhìn Âu Dương. Một tay nàng đưa lên như muốn chạm vào khuôn mặt của Âu Dương!
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Âu Dương liền cảm giác như xung quanh sụp đổ. Cũng vẫn là thanh chủy thủ, vẫn là tự sát. Cảnh tượng giống hệt với Sở Yên Nhiên lúc trước!
- Ta biết... Ta biết tất cả những điều trên người mình. Ta không muốn trở thành một vật cản trên đường ngươi đi tới. Cho nên trong thời điểm mình ta có thể khống chế được bản thân, làm ra điều như vậy...
Lý Uyển Như cố gắng khiến lời nói của mình trở nên liền mạch. Tuy nhiên lúc này máu tươi đã nhuộm đỏ y phục trên ngực của nàng.
Những người đứng bên cạnh Âu Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều thi nhau nhắm hai mắt lại sau đó xoay người tránh ra xa, cuối cùng để hai người ở lại với nhau.
- Nàng... Nàng...