Vù vù vù vù vù!
Một thảo đằng đột nhiên bắn ra, quấn chân hai Huyết Man tử kéo xuống đất, nhanh như chớp bắn ra từ vị trí khác, lại hai tên Huyết Man tử biến mất.
- A... Đây là thứ quái quỷ gì?
- Ma! Không thấy đại ca của ta đâu. Đại ca, ngươi ở đâu? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
- Đại nhân, mau phái người giết chết vu thuật sư kia đi!
Đại quân Huyết Vương triều rối loạn, chạy tứ tán, kinh khủng nhìn mấy cái hố sâu dưới đất. Thảo đằng thần hồn màu tím đột nhiên chui ra từ sau lưng bọn họ, quấn lấy chân họ.
Tốc độ của thảo đằng thần hồn màu tím quá nhanh, ý niệm của Tiêu Lãng tỏa định một người, người kia liền bị quấn lấy. Thảo đằng thần hồn màu tím dài gần ngàn thước, thật khổng lồ, lực lượng lớn kinh khủng. Tiêu Lãng toàn công kích võ giả Chiến Suất cảnh, hắn tập kích làm không ai chống lại nổi, bị kéo xuống đất, ăn mòn đến chết.
- Giết, giết vu thuật sư này!
Mới mấy giây bên Huyết Vương triều đã có mấy chục người biến mất, số Huyết Man tử còn lại thấy chạy đến đâu cũng bị thứ quái dị đuổi theo, có người chạy ra xa, có người giết hướng Tiêu Lãng. Ba Chiến Tôn cảnh trong đội huyền hoá khí giáp, khí thế hung tàn lao tới gần Tiêu Lãng.
- Đến đúng lúc lắm!
Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím liên tục kéo võ giả Chiến Suất cảnh, Chiến Tôn cảnh xông tới xuống đất, hắn lùi lại phía sau.
Vù vù vù vù vù!
Cùng lúc đó, sau lưng Tiêu Lãng bắn ra một đao mang hình nửa vầng trăng thẳng hướng một cường giả Chiến Tôn cảnh, là Thiên Tầm ra tay.
Có hơn hai mươi cường giả truy đuổi, trừ ba cường giả Chiến Tôn cảnh ra còn lại là Chiến Suất cảnh.
Chỉ mấy giây sau có hơn mười người bị Tiêu Lãng kéo xuống, chiến sĩ còn lại sợ hãi hồn lìa khỏi xác, không dám xông lên mà chạy sang hai bên. Chỉ có ba Chiến Tôn cảnh không tin tà, tiếp tục truy sát Tiêu Lãng.
Huyền khí vòng quanh người Tiêu Lãng, hắn không vạn Thuật Liễm Tức nữa, khí thế hùng hồn, thụt lùi nhanh ra sau. Ba Chiến Tôn cảnh không phải giỡn chơi, nếu không chạy nhanh bị bao vây thì Thiên Tầm đều sẽ chết.
Vù vù vù vù vù!
Thiên Tầm bay ra, một tay bắt lấy Tiêu Lãng chạy vắt giò lên cổ. Tốc độ của Thiên Tầm có thể so với Chiến Vương cảnh, ba Chiến Tôn cảnh làm sao đuổi kịp? Trong phút chốc hai bên kéo giãn khoảng cách.
Vù vù vù vù vù!
Bỗng thảo đằng thần hồn màu tím chui ra hơn mười thước quấn quanh người một Chiến Tôn cảnh, mạnh kéo xuống dưới. Chiến Tôn cảnh sợ hãi hồn vía lên mây, vác chiến đao chém vào thảo đằng thần hồn màu tím.
Nhưng chém một nhát không đứt, thân thể Chiến Tôn cảnh đã bị kéo xuống lòng đất sâu trăm thước.
- Hãy xem ta chôn sống ngươi như thế nào!
Tiêu Lãng cố nén trong người khí huyết cuồn cuộn, thả lỏng Huyết Man tử ra, sau đó khống chế thảo đằng thần hồn màu tím lăn lộn dưới nền đất quanh chân hắn. Trong phút chốc mặt đất rung rinh, con đường kia tan vỡ, bị đất đá chặn lại.
Vô số đất đá đè xuống, Huyết Man tử hộc máu, Huyền khí chiến giáp suýt vỡ nát. Võ giả Chiến Tôn cảnh bị chôn sống.
Tiêu Lãng không để ý Huyết Man tử đó nữa, lại khống chế thảo đằng thần hồn màu tím quấn hướng hai Huyết Man tử Chiến Tôn cảnh khác, cũng nhẹ nhàng kéo họ xuống đất, chôn sống.
Nhưng cường giả Chiến Tôn cảnh có lực lượng cường đại như vậy, lại có Huyền khí chiến giáp, bị chôn sống cũng không chết được. Chiến Tôn cảnh có thể cưỡng ép sử dụng lực lượng thân thể cường đại cố gắng chui lên.
Nhưng sâu trăm thước thì đất đá có áp lực cực kỳ lớn, đất đá phá hỏng thân thể của họ, tay chân không duỗi ra được, có sức mà không dùng được. Tốc độ chui lên của bọn họ quá chậm, tiêu hao Huyền khí rất nhanh, mỗi lên mấy thước là mệt toát mồ hôi.
Nhưng bọn họ không thể không liều mạng chui lên, vì họ biết nếu không trốn thì họ chỉ có con đường chết.
Thật ra khi bọn họ bị kéo xuống dưới đất thì chỉ còn con đường chết.
Thảo đằng thần hồn màu tím bị chém ba nhát, gãy hơn một thước, óc Tiêu Lãng dau nhói. Thảo đằng thần hồn màu tím bị thương, Tiêu Lãng cũng không khá hơn gì, máu trào lên cuống họng. Làm sao Tiêu Lãng cho phép ba Huyết Man tử Chiến Tôn cảnh chạy trốn?
Thảo đằng thần hồn màu tím như u linh chui ra, dễ dàng ăn mòn Huyền khí chiến giáp sắp tan vỡ của một Huyết Man tử Chiến Tôn cảnh, tiếp đó tiến quân thần tốc, cắn nuốt thân thể của gã nhưng chừap hần đầu. Tiêu Lãng định để lại đổi quân công.
Rất nhanh, ba Huyết Man tử Chiến Tôn cảnh bị đánh chết. Chính diện giết ba Chiến Tôn cảnh làm Tiêu Lãng hơi hưng phấn. Lúc trước Tiêu Lãng ở ngoài Dược Vương thành, Đoạn Đầu lĩnh, thấy bộ dạng bá khí của Bát gia làm hắn cảm thấy Chiến Tôn cảnh cực kỳ oách. Hôm nay Tiêu Lãng nhẹ nhàng giết Chiến Tôn cảnh, tuy được Thiên Tầm giúp đỡ nhưng đã tiến bộ rất lớn.
Không lấy đầu, chiến đao, chiến giáp của ba Chiến Tôn cảnh Huyết Man tử, Thiên Tầm mang theo Tiêu Lãng nhanh chóng truy sát đám binh sĩ chạy tứ tán.
Một lát sau, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng trở về chốn cũ. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng truy sát thành công, ít nhất giết hơn phân nửa quân tốt, nhưng vẫn để mấy chục người chạy thoát.
Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím thu đầu người, chiến giáp, chiến đao, chuẩn bị sau này lúc cần thì lấy ra đổi quân công. Hiện tại Tiêu Lãng giết ai đều sẽ chừa lại cái đầu, bỏ trong Tu Di Giới. Có nuốt cái đầu cũng vô dụng, để lại thì càng có giá trị.
Vù vù vù vù vù!
Trong lúc hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng thu gom thì bỗng nhiên đằng trước có hơn mười Trinh sát xuất hiện. Thiên Tầm phát hiện trước tiên nhưng không để ý, bởi vì đây là Trinh sát của Chiến Vương triều.
Vì còn có ba đầu Chiến Tôn cảnh Huyết Man tử chưa cất kịp nên Tiêu Lãng không tránh né ngay. Tiêu Lãng dùng thảo đằng thần hồn màu tím quấn đầu người, chiến giáp, chiến đao đưa vào trong một lùm cây, rồi hắn cũng vào trong đó âm thầm cất đi.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Dừng trong chốc lát, bên kia chợt có đại đội binh sĩ chui ra, tất cả mặc giáp trắng, áo trắng, hiển nhiên là đại đội đang chạy sang đây.
Chốc lát sau, xung quanh bị vô số quân tốt chiếm cứ. Điều tra xung quanh thấy có máu, vô số binh sĩ cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Nếu không phải thấy hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng là binh sĩ Chiến Vương triều thì họ đã ra tay rồi.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không dám nhúc nhích, cung kính đứng tại chỗ chờ đại quân đi qua, tránh cho bị hiểu lầm.
Đội quân này có rất nhiều người, xem ra là vệ vạn người. Tiêu Lãng thấy chiến giáp hơi quen mắt. Khi một chiến mã từ xa chạy tới, Tiêu Lãng rũ xuống mi mắt thấy một nửa họa kích dưới chiến mã thì đột nhiên giật mình tỉnh lại, đây là Kiếm Thần vệ của Tả Kiếm.
Tả Kiếm phát hiện xung quanh khác lạ, vì dưới đất toàn là hố sâu, mùi máu đậm đặc trong không khí, bốn phía có vết máu, nhưng kỳ lạ là... Không có thi thể!
Một đội trưởng Trinh sát nhỏ giọng nói bên tai Tả Kiếm, vẻ mặt gã càng nghi ngờ. Tả Kiếm chỉ vào hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, nói với đội trưởng Trinh sát vài câu.
Đội trưởng Trinh sát lập tức chạy nhanh đến nói với hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng:
- Thống lĩnh nhà ta kêu các ngươi đi qua!
Tiêu Lãng cũng phát hiện vấn đề, máu trên mặt đất còn nóng, hiển nhiên mới chiến đấu không lâu. Nhiều máu như vậy rõ ràng có mấy chục người đại chiến bị thương hoặc đã chết, nhưng Tả Kiếm có nhiều Trinh sát lại không ai dò xét ra có người bị thương gần đây, chuyện này có thể cho qua sao?
Tả Kiếm thấy nghi ngờ, ngồi trên chiến mã cao cao, âm trầm nhìn hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng.
Tả Kiếm quát to:
- Chẳng phải các ngươi là hộ vệ của Long Nha Phỉ Nhi sao? Tại sao chạy đến đây? Tại sao dưới đất có nhiều hố sâu và máu như vậy? Mới rồi các ngươi ở đây, chỗ này đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Tầm chịu bso tay.
Tiêu Lãng cắn răng nói lung tung:
- Bẩm Tả Thống lĩnh, Thống lĩnh nhà ta kêu chúng ta đến tra xét quân tình, chúng ta vừa đến đây, không biết chỗ này xảy ra chuyện gì.
Tả Kiếm quát to:
- Ngươi nói đối!
Họa kích dài hai thước quét qua, khí thế cường đại phát ra, sát khí khiến người không rét mà run bao phủ bốn phía.
Tả Kiếm cầm họa kích chỉ vào Tiêu Lãng, hét to:
- Máu trên tay ngươi còn mới mẻ mà ngươi dám nói là ngươi vừa đến nơi? Dám lừa gạt bổn Thống lĩnh, che giấu quân tình, không lẽ ngươi mưu đồ gây rối? Có tin là ta giết ngươi tại đây không?