Chương 25: Thịt Gà
Thật ra, chuyện Tô Bạch không thích làm ở nhà nhất ở kiếp trước chính là nấu rượu. So với việc nấu rượu, hắn thích xào rau hơn.
Vì ở kiếp trước, phần lớn đều là bà nội ngồi ở trước bếp nấu rượu, còn Tô Bạch thì cầm xẻng nấu ăn xào rau.
Cứ mỗi cuối năm, lúc bằng hữu thân thích đến nhà thăm người thân, nấu rượu được rất nhiều người tranh nhau làm.
Người trẻ tuổi không thích, nhưng một ít người có tuổi thích nhất là được ngồi trước bếp nấu rượu trong thời điểm tuyết rơi bên ngoài.
Chẳng hạn như Tô Bạch, bây giờ hắn mới biết nấu rượu là một chuyện thoải mái đến cỡ nào.
Sau khi chạy trong tuyết 20 phút, bởi vì giầy bị ướt nên làm cho cả người Tô Bạch run rẩy.
Nhưng lúc này chỉ cần ngồi trước bếp nấu rượu một chút, ấm áp hơn rất nhiều. Khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa chiếu đỏ bừng bừng, rất là đáng yêu.
Vì Tô Bạch ăn cơm ở thành phố rồi nên hắn chỉ có thể cùng bà nội uống bát nước cháo Hồng Dụ.
Cái gọi là Hồng Dụ, chính là khoai lang.
(Theo mình tra được trên baidu, Hồng Dụ được gọi là Khoai môn đỏ)
- Tiểu Mộng nhi, lát nữa con bắt một con gà trong sân cắt tiết đi. Chờ bà vặt lông xử lý một chút, buổi trưa cho con ăn thịt gà xào. Bà nội biết con thích ăn thịt gà nhất nên có một hôm bà mua vài con gà con, chờ nuôi lớn để con mỗi lần trở về nhà con có thể thịt gà một lần. Vì thế, con phải trở về hằng ngày, đừng mỗi tháng mới về một lần. - Bà nội nói.
- A, con cắt tiết? - Tô Bạch ngẩn người.
- Trước đây không phải con rất thích cắt tiết gà sao? Nhớ kỹ, phải nhìn cho rõ, gà mái không thể giết, gà mái bây giờ còn đang đẻ trứng, chờ nó không còn đẻ trứng nữa thì con mới được bắt nó. Khi đó bà nấu canh gà mái đẻ cho con uống, thứ đó rất bổ dưỡng cho cơ thể. - Bà nội nói.
Cắt tiết gà, Tô Bạch đúng là đã từng làm, và không chỉ có một mình Tô Bạch, trong thôn này có người nào chưa từng làm thịt vài con gà.
Bởi vì, ngày lễ ngày tết khách tới nhà chơi thì phải đãi một bữa thịt nên có rất nhiều nhà nuôi gà nuôi vịt. Thứ nhất, gà vịt mỗi ngày đều có thể đẻ trứng, trứng gà có thể rán ăn, trứng vịt có thể bỏ vào trong vại ướp để thành trứng vịt muối. Thứ hai, tất nhiên chính là khách đến không cần phải lên thị trấn mua, trực tiếp từ trong sân bắt một con để ăn là xong.
Và thịt gà rất đơn giản, bắt lấy nó, giữ cổ của nó, sau đó cứa một nhát dao lên cổ là xong.
Không thể trực tiếp chặt đứt đầu, bởi vì máu gà có thể ăn, cho nên phải đè giữ cổ của nó, dùng chén nhỏ để hứng lấy máu của nó.
Chờ máu chảy hết, đem nó ném xuống đất, giãy đành đạch vài lần rồi nó cũng chết.
Nghe đơn giản, làm cũng đơn giản, nhưng mà đã bao năm rồi Tô Bạch chưa từng làm chuyện này, bây giờ đâu còn dám làm cơ chứ?
Khi đó trẻ nhỏ ngờ nghệch, nhìn người lớn cắt tiết giết gà thấy mới mẻ, rồi tới năm lớp 7 từng thử hai lần, hiện tại là thật sự làm không được.
Đừng nói là làm, bây giờ Tô Bạch nhìn thấy đã cảm thấy khiếp sợ rồi.
Không phải Tô Bạch là thánh mẫu, nhưng bạn cứ thử kéo bất cứ ai của thế hệ sau mà bạn thấy trên đường đến đây, thử xem có ai dám giết?
Ăn thì ai cũng dám ăn.
Giết, không có mấy người dám.
- Quên đi, buổi trưa con tùy tiện ăn một chút là được, nếu không thì con lái xe máy đi lên trấn mua chút thịt rồi làm sủi cảo cũng được. - Tô Bạch nói.
- Bên ngoài tuyết lớn như vậy, con làm sao thế? - Bà nội hỏi.
- Được rồi, bà nội, chủ yếu là do con hiện tại không dám giết gà. Nói cho cùng nó cũng là một con vật vô cùng sinh động. - Tô Bạch không muốn nói dối bà nội một lần nữa, hắn mở miệng nói.
- Nếu tiểu Mộng nhi không dám giết thì thôi vậy, để bà kêu Thái Bình giúp con giết gà.
Bà nội nói xong lại nói tiếp:
- Cũng không biết tại sao, những người như các con từ thôn lên thành phố một khoảng thời gian, người nào trở về đều có lá gan nhỏ đi rồi. Trước đây thôn cửa tây có đồ tể giết lợn bán thịt heo, sau đó đổi nghề đi nơi khác sống, rồi quay trở về thôn. Đừng nói giết lợn, ngay cả con vịt cũng không dám giết, lúc đó còn bị người trong thôn chế nhạo rất lâu.
Tô Bạch:
- . . .
Không bị bà nội buộc giết gà, trong lòng Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Tô Bạch cùng bà nội ngồi nói chuyện một chút, chờ đến mười giờ rưỡi, Tô Bạch đi qua nhà hàng xóm nhờ Thái Bình giết gà.
Thái Bình hơn ba mươi tuổi, là đời chữ Hữu, phải gọi Tô Bạch một tiếng cậu nhỏ, gọi bà của Tô Bạch là bà cố.
Thái Bình chạy tới sau nhà Tô Bạch, trước tiên anh ta chào bà Tô Bạch một tiếng rồi mới bắt lấy một con gà trống từ trong sân.
Chỉ thấy anh ta cầm dao lên cắt một đường vào cổ con gà, nó còn chưa kịp phản ứng, nơi cổ đã bị con dao cứa rách một đường. Tay phải Thái Bình xách gà, tay trái cầm chén hứng máu, chờ máu gà không chảy nữa, trực tiếp vứt gà trống xuống nền tuyết.
Vì con gà bị cắt cổ, máu đã chảy khô, không còn kêu được nữa.
Chỉ lăn vài vòng trên tuyết rồi từ từ chết đi.
Sau khi cắt tiết con gà xong, Thái Bình liền rời đi.
Tô Bạch không mời ở lại chơi, bởi vì lúc Tô Bạch tới nhà bọn họ, bọn họ đang tiếp khách.
Bà nội Tô Bạch đun một nồi nước nóng, sau đó bắt đầu vặt lông gà, mà Tô Bạch thì lẳng lặng nhìn.
Gà khi còn sống Tô Bạch không dám động, gà chết thành thịt gà, tất nhiên Tô Bạch tự nhiên không còn sợ gì nữa.
Chiên xào rán, bởi vì Tô Bạch thích ăn gà nên hắn biết rất nhiều cách thức nấu nướng.
Nhưng ở trước mặt bà nội, Tô Bạch đương nhiên không dám múa rìu qua mắt thợ.
Bà nội xào thịt gà, tuyệt đối là món ăn ngon nhất trên thế giới này.
Buổi trưa, sau khi hắn ăn xong món thịt gà xào do bà nội làm, hắn liền chạy vào trong phòng làm bài tập.
Thật ra, bà nội không ghét những đứa trẻ thích học. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tô Bạch về đến nhà, bà đều thúc giục Tô Bạch đi làm bài tập. Năm lớp 2 tiểu học, Tô Bạch đi học ở trường trên thị trấn, bởi vì bài tập rất nhiều, viết không xong thì sáng ngày thứ hai đến trường học phải chịu đòn. Tô Bạch vừa viết đã đến khuya, mà Tô Bạch viết rất lâu, bà nội của hắn ở lại cùng hắn cho đến khuya.
Bà chỉ không thích những đứa trẻ thật thà, trầm mặc ít lời, chỉ biết nhìn không nói.
Chẳng hạn như anh họ chị họ nhà bác cả Tô Bạch, cả ba người đều là sinh viên, đối với những người già khác thì đã sớm vui không ngậm mồm vào được rồi, nhưng bà nội Tô Bạch nhìn thấy bọn họ lại cực kỳ không thích. Nguyên nhân lớn nhất trong đó là vì ba người anh họ chị họ đều là những người không thích nói chuyện, đều thuộc về kiểu người điềm đạm.
Đặc biệt là người anh họ Tô Bạch, mỗi lần trở về đều bị bà nội mắng không ít.
Theo như lời bà nói, một người trưởng thành, vì sao ngay cả lời nói cũng không dám nói, y như một cô gái lúc nào cũng thẹn thùng, cái này sao có thể được?
Bà nội đối với người bà thích thì cực kỳ thương yêu, còn với người bà không thích thì cực kỳ cay nghiệt.
Bà không thích mẹ của Tô Bạch và cô con dâu bác Tô Bạch.
Đối với hai người con dâu này, bà mới thực sự là chanh chua.
Người tốt như dì Tô Bạch còn bị bà mắng cho trở về nhà mẹ đẻ nhiều lần, mẹ của Tô Bạch mỗi lần về nhà là một lần cùng bà cãi nhau ầm ĩ. Vì thế mà trong những ngày tết có rất nhiều người không muốn trở về nhà và nó liên quan với tính cách của bà nội đôi chút. Nếu như nhìn từ góc độ của một người bình thường, bà nội là một người độc ác.
Nhưng từ góc nhìn của Tô Bạch, bà là người rất hiền lành tốt bụng, rất yêu thương hắn, thì sao có thể là kẻ ác được đây?