Từ 2012 Bắt Đầu (Dịch)

Chương 43: Sau đó không chép nữa có được hay không?

Chương 43: Sau đó không chép nữa có được hay không?


Hơn bốn mươi người đi ra ngoài, cả hành lang chật kín người.
Tuyết ngừng rơi, mặt đất đóng băng, đây là thời điểm lạnh nhất.
Đặc biệt là trên hành lang chỉ có một lan can, một mặt không được chắn gió, hễ có gió thổi tới là như đang có ngàn nhát dao đâm vào người.
Lạnh thì có lạnh, nhưng dù sao vẫn tốt hơn Lý Ảnh bị đánh vào tay, mùa đông bị thương ở tay, đó mới là cực hình lớn nhất.
Pháp luật không trị được nhiều người, Tô Bạch đúng là phải cảm ơn nhiều người đã cùng hắn đứng chung. Nếu như chỉ có một mình hắn không làm xong bài tập, vậy thì Thẩm Thu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Các cậu đều chưa làm xong? - Tô Bạch nhìn Cung Khánh bên cạnh hỏi.
Cung Khánh ngồi cùng bàn với Khương Hàn Tô, tuy thành tích của cô ấy không phải xếp trước mười, nhưng vẫn nằm trước hạng hai mươi. Đối với lớp bọn họ, người xếp hạng trước hai mươi, ở những ban khác thì có thể được xem là nằm trong top 10 rồi.
- Trong kỳ nghỉ, tiếng Anh và toán học có quá nhiều bài tập được giao. Lúc về trường thì không ngừng làm mấy bài kiểm tra thử, nào có nhiều thời gian để viết xong môn vật lý! Tớ lại không muốn viết linh tinh hoặc là chép người khác, cũng chỉ có thể nghiêm túc cẩn thận viết từng chút một, nhưng thời gian quá ít, hoàn thành không kịp. - Cung Khánh nói.
- Tớ có cảm giác ngày hôm nay, Diệt Tuyệt Sư Thái tức giận không phải là bởi vì chúng ta không làm xong bài tập, mà là chủ nhiệm lớp chúng ta chiếm thời gian quá nhiều. Những lớp khác cứ mỗi tháng đều sẽ dành ra một ngày để kiểm tra hóa học, vật lý. Kết quả từ lớp 7 đến lớp chúng ta hiện tại cũng chỉ có tiếng Anh và toán học, Diệt Tuyệt Sư Thái nhẫn nhịn đến bây giờ là quá tốt rồi. - Cung Khánh nói.
- Sâu sắc. - Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch cảm thấy chuyện này gần đúng như những gì Cung Khánh nói.
Chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương của bọn họ ở Dục Hoa rất nổi tiếng với cái danh vua chiếm tiết, vua dạy quá giờ.
Đến lớp sớm 5 phút, tan học trễ 5 phút. Âm nhạc, thể dục lúc Tô Bạch bọn họ học lớp 7 lớp 8 cứ mỗi tháng được học một buổi vào đầu tháng, đến lớp 9 thì hai môn này tự động biến mất.
Không chỉ có như vậy, mỗi lần trở về trường vào ngày chủ nhật, tuy rằng không thuộc về giờ học chính khóa, thời khóa biểu trong lớp cũng không có viết chương trình học, nhưng trường học vẫn âm thầm cho kiểm tra môn ngữ văn, toán học, tiếng anh mỗi tháng, sau đó còn lại một tuần thì cho các môn khác kiểm tra theo quy định. Nhưng tất cả giờ học vào ngày chủ nhật trong ba năm qua đều bị tiếng Anh và toán học chiếm hết.
Những người như Lý Tân không quan tâm đến chuyện này thì không sao, nhưng những những giáo viên khác oán giận từ rất lâu rồi, đặc biệt là Thẩm Thu, đã nói xấu sau lưng Đoàn Đông Phương và Hàn Thành không biết bao nhiêu lần.
- Các em thế nào rồi? - Nhưng vào lúc này, Đoàn Đông Phương hỏi.
Đoàn Đông Phương vừa mới sửa xong bài tập, đứng dậy chuẩn bị bí mật quan sát tình hình lớp của mình, kết quả mới vừa đi tới hành lang liền nhìn thấy một màn chấn động trước mắt này.
Hơn bốn mươi học sinh chen lấn trên hành lang, trong trường học đúng là chưa từng có giáo viên nào làm như vậy, bởi vì để nhiều học sinh như vậy đứng ở bên ngoài, tiết học này có cần tiếp tục nữa hay không?
- Chủ nhiệm lớp của chúng ta chiếm môn quá nhiều, giáo viên Thẩm của chúng ta tức giận rồi, để toàn bộ chúng ta bị phạt đứng ở bên ngoài. - Tô Bạch nói.
- Cái gì mà do tôi chiếm tiết, là do các em không hoàn thành bài tập mới đúng? - Đoàn Đông Phương nói.
Lá gan Cung Khánh không nhỏ, nói:
- Thầy Đoàn, đúng là em không trách chúng em không hoàn thành bài tập, nhưng thầy và thầy Hàn giao nhiều bài tập như vậy, cô Thẩm lại chỉ phát một tờ bài thi. Cộng thêm thời gian đi lên đi xuống, thời gian ở nhà thì không bao nhiêu, thầy cũng không thể để chúng em vất vả về nhà chỉ để làm bài tập thôi chứ?
- Chủ nhiệm lớp, thầy nên nói giúp chúng em một chút? Thầy là chủ nhiệm lớp, thầy nói chắc chắn cô Thẩm sẽ lắng nghe. Chúng em nhiều người như vậy đứng ở đây, ảnh hưởng không tốt đến lớp đâu thầy. - Tô Bạch cười nói.
- Bài tập không hoàn thành nào có nhiều lý do như vậy? Cô Thẩm để cho các em đứng ở bên ngoài, vậy các em cứ đứng đàng hoàng ở bên ngoài đi. - Đoàn Đông Phương nói xong, trực tiếp quay trở về văn phòng.
Ông ấy vừa liếc mắt nhìn vào lớp học thông qua cửa sổ, Thẩm Thu kia lạnh lùng, Đoàn Đông Phương cũng không phải không biết cô ta luôn có ý kiến vì mình chiếm thời gian quá nhiều. Vào lúc này mà đi vào trong chỉ có gặp xui xẻo.
Nếu Diệt Tuyệt Sư Thái thực sự tức giận thì dù ông có là Đông Phương Bất Bại cũng vô dụng.
Xem ra tuần sau phải thương lượng cùng với Hàn Thành một chút mới được, đem tiết kiểm tra môn toán học sau khi trở về từ tuần sau đổi thành vật lý.
Tô Bạch chưa từng có cảm giác thời gian trôi chậm đến vậy, cũng chỉ tương đương với hai ba ván LOL, nhưng vẫn để Tô Bạch cảm giác một ngày bằng một năm.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, chờ đồng hồ điện tử hiện lên con số 45, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuông tan học vang lên, Thẩm Thu đi ra:
- Buổi trưa hôm nay, trước khi tan học, bài thi không nộp thì mỗi người mười roi.
Nói xong, bà ấy cầm sách vở, mặt không hề cảm xúc rời đi.
- Cung Khánh. - Tô Bạch gọi.
- Sao? - Cung Khánh hỏi.
- Có thể giúp tớ mượn bài thi của Khương Hàn Tô được không? - Tô Bạch cười hỏi.
Không làm xong là không được rồi, bị đánh mười roi trong mùa đông lạnh giá thể này, thật sự là chuyện chết người đấy.
- Được, cậu chờ chút tớ mượn giúp cậu, lớp trưởng của chúng ta từ bài thi cho đến bài tập đều rất dễ mượn. - Cung Khánh cười nói.
- Lớp trưởng, bài thi vật lý của cậu có thể cho tôi mượn một chút được không? - Trở lại bên trong phòng học, Cung Khánh hỏi.
- Cậu muốn chép à? - Khương Hàn Tô hơi kinh ngạc hỏi.
Cô và Cung Khánh ngồi cùng bàn nhiều năm như vậy, Cung Khánh chưa từng chép qua bài tập của cô.
- Chép của tớ cũng vô dụng, cô Thẩm không phải đã nói buổi trưa tan học mới thu sao? Sau khi học xong những tiết sau, cậu tập trung viết vẫn có thể viết xong mà. - Khương Hàn Tô khuyến khích nói.
Cung Khánh không giống với những người khác, Khương Hàn Tô không muốn để cho cái người ngồi cùng bàn với cô ấy mấy năm nay cũng bắt đầu trở nên sa đọa.
- Cậu nghĩ cái gì vậy? Tớ sẽ không chép bài thi của người khác đâu. Là Tô Bạch, Là cậu ấy nhờ tớ mượn bài của cậu. - Cung Khánh nói.
- Tô Bạch? Không cho mượn. - Khương Hàn Tô mím môi nói.
- Lớp trưởng, nếu như cậu không cho cậu ta mượn, chỉ sợ sẽ đắc tội với cậu ấy. - Cung Khánh có chút bận tâm nói.
- Tớ mà sợ cậu ta ư? - Khương Hàn Tô mặt lạnh hỏi.
Cung Khánh bĩu môi, nghĩ thầm tuần trước cậu ấy chọc cậu khóc, cậu còn không sợ sao?
- Thật sự không cho mượn? - Nhưng vào lúc này, Tô Bạch đi tới, cười hỏi.
- Không cho. - Nhìn thấy Tô Bạch, Khương Hàn Tô càng thêm lạnh lùng.
- Không cho mượn thì thôi, cậu nghĩ tôi không tìm được người cho mượn sao? - Tô Bạch nói.
- Đúng rồi, cậu nhất định có thể tìm được, nên cậu cứ đi tìm người khác mượn đi. - Khương Hàn Tô nói mà không lộ ra cảm xúc gì.
- Hì.
Tô Bạch nở nụ cười, hắn liếc mắt nhìn qua bên cạnh tìm một cô gái có thành tích tốt, gọi:
- Trần Tâm.
- A? Lớp trưởng, cậu muốn mượn bài thi có đúng không? - Trần Tâm nghe Tô Bạch gọi mình, trực tiếp đứng dậy đem bài thi vật lý đưa cho hắn.
Tô Bạch có chút buồn cười lắc lắc đầu, hắn không có cầm bài thi, mà là cười nói:
- Cậu làm đổ bình mực rồi.
- A? - Trần Tâm sững sờ, sau đó nhìn xuống đất, liền nhìn thấy mực trong bình đổ trên mặt đất gần một nửa.
Cô ấy nhanh chóng cầm lên.
Tại thời điểm này, ngoài bút bi ra, vẫn có không ít người thích dùng bút máy.
Sau khi Tô Bạch nhắc nhở Trần Tâm xong, trực tiếp xoay người, ngay lúc Khương Hàn Tô không chú ý, trực tiếp lấy đi bài thi của cô ấy.
Tô Bạch nhìn cô, đáng thương nói:
- Cô Thẩm đánh mười roi rất đau, tôi chỉ chép lần này thôi, lần sau sẽ không làm thế nữa, được không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất