Chương 45: Bảo Tàng
Tô Bạch vừa đùa giỡn vừa nói, khuôn mặt nhỏ của Khương Hàn Tô vốn đang lạnh lùng thì lập tức xị mặt.
Mấy ngày trước, cô ấy đã biết khi một mình mình đối mặt với Tô Bạch mãi mãi không có hy vọng chiến thắng.
Hắn lợi dụng mình, mình phải nổi giận đùng đùng chất vấn hắn mới đúng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt, Khương Hàn Tô chỉ có thể chịu thua.
Không chịu thua thì biết làm gì đây? Chẳng lẽ cứ tiếp tục mặt lạnh chất vấn hắn, rồi bị hắn đùa giỡn tiếp sao.
- Da mặt cậu thật dày. - Khương Hàn Tô quay đầu qua, nhỏ giọng nói.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng trên hành lang không một bóng người, Tô Bạch thì vẫn đang quan sát cô ấy nên nghe rất rõ ràng.
Hắn cười nói:
- Lấy tính tình của cậu, nếu mặt tôi mỏng giống Hứa Lâm, cậu nghĩ xem hai chúng ta làm cách nào nói chuyện được đây? E là cho dù đến lúc tốt nghiệp, cũng chỉ nói được vài ba câu? Sau đó là đường ai nấy đi và cảm thấy tiếc nuối lắm đấy?
- Tôi không tiếc nuối. - Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
- Xem ra, như lời cậu nói vừa nãy, nếu như da mặt tôi mỏng, một chút ấn tượng về cậu trong lòng tôi cả năm học cấp hai nhất định không có, chớ nói chi đến việc làm cậu cảm thấy tiếc nuối. Nhưng hiện tại thì khác? Coi như là hai chúng ta từ nay về sau không có bất kỳ liên lạc nào, cậu lên cấp 3, lên đại học, e rằng trong lòng cậu sẽ ẩn hiện hình bóng của tôi chứ? - Tô Bạch cười hỏi.
- Chắc chắn không. - Khương Hàn Tô chu môi nói.
- Chắc không? Tôi là người con trai đầu tiên sờ lên mặt cậu, cũng là người con trai đầu tiên đưa cậu khăn choàng cổ, tuy không có buộc chặt. Ừm, để tôi nghĩ thử xem còn có cái gì đầu tiên nữa không, đúng rồi, là người con trai đầu tiên giúp cậu mang tai nghe nghe nhạc, còn là người đầu tiên giúp cậu mua bánh rán, từ thứ sáu đến hiện tại mới trôi qua bốn ngày, thì ra bốn ngày có nhiều chuyện lần đầu lắm nha! - Tô Bạch cười nói.
Thật ra còn là người đầu tiên vén tóc cô ấy, là người đầu tiên giúp cô ấy dán băng keo cá nhân, là người đầu tiên cướp bài thi của cô. . .
Nhiều thứ đầu tiên như vậy, đều là do Tô Bạch.
Khương Hàn Tô phát hiện, Tô Bạch thật quá đáng sợ.
Trong lúc vô tình, hắn làm nhiều chuyện như vậy.
Tô Bạch bỗng nhiên đi tới bên cạnh cô ấy, sau đó chỉ vào hai cái bóng đen chồng lên nhau trên hành lang, cười nói:
- Nhìn kìa, thêm một người nữa kìa.
Khương Hàn Tô nhìn một cái, sau đó tránh sang một bên.
Tô Bạch bị động tác này của cô ấy cho chọc bật cười:
- Đã chồng lên nhau rồi, lúc này cậu rời đi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
- Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi cậu.
Tô Bạch nhìn cô ấy, chân thành nói:
- Xin lỗi, ngày hôm qua ở trong phòng tôi ngủ quá muộn nên sáng nay không đến sớm được.
Bản thân mình hôm qua còn nói với cô ấy phải học tập thật giỏi nỗ lực từng ngày, kết quả sáng nay đã không đến trường sớm tự học, cũng không thể khiến cho cô ấy có cảm giác mình đang lừa cô ấy mới được.
- Bạch ca, tối hôm qua cậu không về ký túc xá có phải là ra ngoài lên mạng đúng không? Cậu được lắm, Bạch ca cậu không tốt gì hết, cậu đi ra ngoài lên mạng sao không gọi tôi đi theo?
- Bạch ca, ngày hôm nay cậu nhớ đưa tôi đi cùng, tiền net tôi bao hết, tôi mua khẩu đại pháo nửa năm nay rồi, không chơi là hết hạn mất. - Mộ Vĩ Sơn đâm đầu đi tôii nói.
Tô Bạch:
- . . .
- Cậu muốn chết phải không? - Tô Bạch mặt không cảm xúc nói.
- A, Bạch ca, tôi không muốn chết đâu! Tôi không quấy rầy các cậu, tôi không quấy rầy các cậu nữa. - Nhìn Tô Bạch đằng đằng sát khí, Mộ Vĩ Sơn nào còn dám nói nhiều, trực tiếp dọa chạy.
- Híc, cái kia, tôi. . .
Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô, không biết nên giải thích thế nào đây.
- Haizz, Tô Bạch.
- Hả?-
- Tôi mới tạo QQ được một tháng, ngày hôm nay cậu giúp tôi treo hai tiếng được không?- Khương Hàn Tô bỗng nhiên tội nghiệp hỏi.
Tô Bạch nghe vậy, mặt đen lại:
- Không rảnh.
Nói xong, hắn không dừng lại trên hành lang nữa, trực tiếp trở về phòng học.
Nhìn bóng lưng Tô Bạch, Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, khóe miệng hơi cong.
Xem như đây là lần đầu tiên bản thân mình giành thắng lợi?
Cô giơ giơ quả đấm nhỏ.
Có chút hài lòng.
Nếu như chỉ luôn trốn tránh và phòng thủ liên tục, đến một ngày nào đó mình sẽ gục ngã mất thôi.
Đến lúc thích hợp cần phải chủ động xuất kích mới được, nói không chừng để cho hắn nhìn thấy một mặt khác của mình, hắn sẽ không còn thích mình nữa thì sao?
Rốt cuộc có rất nhiều người chỉ là thích tiên tử thiện lương đơn thuần!
Mà nếu cô không còn thiện lương và không đơn thuần nữa thì...
Tô Bạch vừa trở lại phòng học thì nở nụ cươi tươi rói. Cô gái này, cứ thích giả vờ lạnh lùng, trong xương hẳn là mang nhiều ý nghĩ xấu à nha.
Chỉ là cuộc sống quá khổ, ngày thường rất khó thể hiện ra ngoài.
Hiện tại hẳn là cô đang cảm thấy rất tự hào, hay là rất thích thú nhỉ?
Trong cuộc chiến này, phải có kẻ thắng người thua, mình không thể cứ thắng liên tục và để cô ấy chịu thua như vậy được.
Thật ra nhìn bộ dáng phồng má lên tra hỏi hắn lúc vừa rồi của cô, sau đó lại lập tức lộ cảm xúc nản lòng, nhìn cũng rất thú vị nha!
Nếu như vừa rồi Tô Bạch không muốn thua, lấy khuôn mặt dày hơn bức tường thành của hắn, có thể cười nói:
- Được rồi, xin lớp trưởng đem số và mật mã QQ của cậu nói cho tôi biết.
Tô Bạch nói ra lời này, người chạy trối chết không phải hắn, mà là Khương Hàn Tô mới đúng. . . .
Bảy giờ tối, những học sinh khác ở trong lớp đều đứng đọc thuộc lòng bài văn, Tô Bạch và Khương Hàn Tô khiêng băng ghế lên làm báo bảng.
Buổi tối tự học ngày hôm nay chính là môn ngữ văn, trước khoảng thời gian buổi tự học môn ngữ văn này, Lý Tân đều sẽ để học sinh đứng lên và học thuộc.
Phần lớn kiến thức môn ngữ văn đều cần phải học thuộc, chỉ là tự học vào buổi sáng vẫn chưa đủ.
Thế nhưng khoảng thời gian ăn cơm xong vào buổi tối này, rất nhiều học sinh đều mệt rã rời.
Do dó, Lý Tân vì phòng ngừa bọn họ trong lúc học thuộc lại ngủ gà ngủ gật, liền để bọn họ đứng lên đọc thuộc lòng.
Nhìn Khương Hàn Tô cầm phấn viết, lại bắt đầu vẽ hình tròn, Tô Bạch trực tiếp đứng ở trên băng ghế lau hết phần phấn viết.
- Vẽ tranh. - Tô Bạch nói.
- Không. - Khương Hàn Tô nói.
- Vẽ bất kỳ cái gì cũng được, không thể lúc nào cũng để tôi viết chữ trong hình tròn. - Tô Bạch nói.
Hắn có lúc cảm thấy tức giận!
Nét chữ hắn đẹp như vậy, nét chữ trên báo bảng lớp khác không ai có thể so được với hắn, nhưng người khác thì có điểm cao hơn hắn.
Nói xem, như vậy có tức hay không đây?
Hiện tại mới bảy giờ, thời gian vào lớp vẫn còn nhiều. Nói chung lần này, Tô Bạch không muốn cho mình viết chữ không không trên bảng nữa.
Thấy cô không viết, chỉ trừng mắt nhìn hắn, Tô Bạch mặt không hề cảm xúc nói:
- Tôi không phải là Cao Viễn, chuyện của hai người, không thể chỉ để một mình tôi làm. Cậu không vẽ, tôi không viết, hoặc là báo bảng kỳ này đứng đầu, hoặc là để nó đếm ngược từ dưới lên. Tôi thì không sao, cùng lắm thì cùng nhau chịu phê bình thôi.
Khương Hàn Tô biết tránh không thoát rồi, mang tâm lý phải vẽ xong sớm để còn về sớm một chút học thuộc lòng sách, cô ấy liền cầm phấn vẽ.
Thật ra, Khương Hàn Tô chưa từng học vẽ, chỉ là từ nhỏ lúc viết chữ quá mệt, sẽ dùng bút chì nhẹ nhàng vẽ vài thứ trên vở, sau đó sẽ dùng cục tẩy lau đi, như vậy sẽ không lãng phí trang giấy.
Chỉ là ai biết cứ xóa rồi vẽ vời mấy năm, bức tranh dần dần đẹp mắt hơn.
Cũng bởi vì học môn mỹ thuật trên lớp vào năm lớp 7, Khương Hàn Tô phát hiện ra bản thân mình có thiên phú về vẽ, chủ nhiệm lớp mới để cô ấy vẽ báo bảng.
Chỉ là Khương Hàn Tô biết, vẽ tranh chỉ là sở thích và thi cấp 3 không có thứ này.
Mà ở nông thôn, vẽ tranh không thay đổi được tương lai. Do đó, vì không để cho mình chú tâm vào quá nhiều. Vào năm lớp 9, Khương Hàn Tô không tiếp tục vẽ nhiều nữa. Đối với cô ấy, nỗ lực học tốt mấy môn văn hóa, sau đó thi đậu một trong những trường cấp 3 trọng điểm mới là việc chính.
Khương Hàn Tô vẫn luôn biết hiện tại cô ấy cần cái gì và không cần cái gì.