Từ 2012 Bắt Đầu (Dịch)

Chương 46: Mười điểm

Chương 46: Mười điểm


Khương Hàn Tô cầm phấn vẽ lên bảng đen vài cây bạch dương trơ trụi, trên cành là một ít tuyết rơi.
Tô Bạch lúc đầu còn tưởng cô ấy chỉ đơn thuần vẽ tuyết và cây bạch dương thôi, dùng tuyết rơi trên cây bạch dương để thể hiện tinh thần bất khuất của cây bạch dương trong ngày đông.
Nhưng khi cảnh sắc trên bảng đen càng ngày càng nhiều, lúc này Tô Bạch mới phát hiện, cô ấy không phải vẽ tuyết, cũng không phải vẽ cây, mà là cảnh vật trong sân trường vào mùa đông.
Trong trường của bọn họ không có những cây khác, chỉ toàn là những cây bạch dương.
Cuối cùng, lầu học lớp 9 đã xuất hiện, Khương Hàn Tô vẽ thêm một ít tuyết ở phía trên.
Thế là, cảnh tượng tuyết rơi trên Dục Hoa hiện lên trước mắt.
Toàn bộ bức tranh không có phấn đỏ, tất cả đều sử dụng phấn trắng để phác họa hình ảnh.
Đôi mắt Tô Bạch sáng lấp lánh nhìn cô ấy, cười nói:
- Thì ra là cậu vẫn luôn trốn tránh, bây giờ thì lộ rồi nha.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
Cô ấy không muốn hắn nói thêm những lời vô nghĩa, liền đem phấn viết bỏ vào trong hộp phấn, sau đó nói:
- Tôi vẽ xong rồi, tới lượt cậu.
- Tôi nên viết cái gì đây? - Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không nói gì, tức giận nói:
- Làm sao tôi biết được?
Tô Bạch nhìn không gian được Khương Hàn Tô lưu lại trong bức tranh, hắn thật sự là không biết nên ghi cái gì mới tốt đây.
Lúc trước, khi Tô Bạch làm báo bảng, hắn thật sự biết hắn nên ghi cái gì.
Hắn định viết nỗ lực thi đậu cấp 3, dù sao sắp đến ngày thi cấp 3 rồi nên cần phải nỗ lực học tập chứ không phải là viết lên hai chữ canh gà.
Bây giờ để Tô Bạch đi viết những chữ này, hắn đúng là không thể viết ra được. Hơn nữa, viết cái này thì không hợp với bức tranh Khương Hàn Tô vẽ.
Nhưng đây là báo bảng lớp 9 và còn sắp thi cấp 3 nữa, vì vậy không thể viết một ít thứ gì đó không liên quan đến việc học tập.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, có rồi.
Hắn từ trong hộp phấn lấy ra một viên phấn mới tinh, sau đó bẻ ra một mẩu viết lên.
Tô Bạch cầm phấn, ở trên bảng đen viết xuống bốn chữ.
Thấm Viên Xuân Tuyết.
Nếu như muốn viết một cái gì đó xứng đôi với cảnh sắc và có liên quan với tác phẩm trong năm lớp 9 thì bài Thấm Viên Xuân Tuyết không thể thích hợp hơn.
Bài thơ này, là bài thơ cần phải học thuộc lòng trong năm lớp 9.
Sau khi viết tên bài thơ và tác giả xong, Tô Bạch bắt đầu tiếp tục viết:
-
Bắc quốc phong quang,
Thiên lý băng phong,
Vạn lý tuyết phiêu.
Vọng trường thành nội ngoại,
Duy dư mãng mãng,
Đại hà thượng hạ,
Đốn thất thao thao.
Sơn vũ ngân xà,
Nguyên trì chá tượng,
Dục dữ thiên công thí bỉ cao.
Tu tình nhật,
Khán hồng trang tố khỏa,
Phân ngoại yêu nhiêu. . . .
Câu vãng hĩ,
Sổ phong lưu nhân vật,
Hoàn khán kim triều.
(Đất nước phương bắc đẹp tuyệt vời ,
Băng phong thiên lý ngàn dặm trời,
Tuyết tuyết bay bay hàng vạn dặm.
Nhìn nhìn ngắm ngắm hết Trường Thành,
Chỉ dư một cảnh màu trắng xóa,
Phía đầu phía cuối của đại hà,
Sóng buồn sóng chả muốn cuộn trào.
Thế núi uốn lượn như rắn bạc,
Trông như voi lớn đứng yên mình,
Giống muốn vươn tới tận trời cao.
Khi mà đất khô trời ráo nước,
Trước màn trắng tuyết ngắm ánh hồng,
Trông yêu biết bao, đẹp lạ thường. ...
Qua bao năm tháng, bao chặng đời,
Bao kẻ phong vân cả một thời,
Tới nay nhìn lại có mấy ai. )
-
Bài thơ này, Tô Bạch viết không ngừng, đem cả bài viết liền một mạch.
Sau khi Tô Bạch viết xong, gật gật đầu, chữ và tranh quá xứng đôi, kỳ này báo bảng chắc chắn đứng thứ nhất, nhất định là vậy.
Và ngay cả trong đôi mắt Khương Hàn Tô cũng lóe lên sự ngạc nhiên.
Đẹp, chữ quá đẹp, câu từ càng xứng với bức tranh.
Đúng lúc này, giáo viên ngữ văn Lý Tân cầm sách giáo khoa đi vào, ông nhìn hai người Tô Bạch vừa mới hoàn thành báo bảng liền ngừng lại.
Sau một hồi lâu, ông ấy cười nói:
- Đáng lẽ vào năm lớp 7 tôi nên gửi đơn xin mở giải thi đấu thư pháp trong trường học, để học sinh trong trường học đều tham gia. Sau đó người đứng đầu thư pháp thì giáo viên dạy môn lớp đó sẽ được nhận tiền thưởng.
Ông nói xong và nhìn hai người Tô Bạch cười nói:
- Kỳ này báo bảng thực sự là quá đẹp, chữ tốt, từ tốt, vẽ cũng tốt.
- Chỉ là, ai, thật đáng tiếc. - Ông ấy liếc nhìn bức tranh rồi lại liếc nhìn Khương Hàn Tô, sau đó thở dài nói.
Tô Bạch biết Lý Tân thở dài vì cái gì, Khương Hàn Tô ở mặt hội họa có thiên phú hơn người, chỉ là lấy điều kiện gia đình Khương Hàn Tô, mặc dù có thiên phú thì có thể có tác dụng gì?
Hội họa chỉ dựa vào tự học cũng vô dụng, muốn chân chính học tập môn nghệ thuật này, cần đăng ký nhiều lớp khác nhau, nhìn nhiều danh thắng, đi tới các nơi di tích cổ và tốn rất nhiều tiền.
Đó là chưa kể những người như Khương Hàn Tô sống trong thôn đều có hoàn cảnh rất kém. Coi như là con cái gia đình bình thường ở Qua Thành cũng rất khó đi trên con đường này.
Cứ hễ là người học mỹ thuật, đều là người thuộc hạng khá giả.
Nói về tài năng hội họa, Tô Bạch gặp qua không chỉ một mình Khương Hàn Tô. Trước đây, ở trong thôn của bọn họ cũng có một người từ nhỏ rất thích vẽ tranh, hình vẽ rất có thần, chỉ là người đó vừa mới học xong lớp 5 đã chuyển đi nơi khác, theo cha mẹ làm công rồi.
Tô Bạch liếc nhìn Khương Hàn Tô, nở nụ cười và không nói gì.
Đáng tiếc sao? Thật ra là không đáng tiếc.
Chỉ cần cô ấy thích, sau này cô ấy muốn vẽ cái gì, bản thân mình dẫn cô ấy đi xem là được.
Sống cuộc đời thứ hai, việc kiếm tiền đối với Tô Bạch rất là dễ dàng.
Lý Tân lấy điện thoại di động ra, sau đó chụp bức ảnh báo bảng kỳ này.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau này phải dùng điện thoại di động chụp một tấm lưu làm kỷ niệm.
Tuy các chức năng của điện thoại di động bây giờ không nhiều, lên mạng chậm muốn chết, nhưng kỹ thuật chụp ảnh đã sớm xuất hiện vào năm 2000.
Đương nhiên, điện thoại di động của Tô Bạch có điểm ảnh (pixel) không không cao lắm, camera sau khoảng 5mpx.
Nhưng cũng đủ rồi, dù sao chỉ là lưu lại kỷ niệm cho tương lai mà thôi.
Sau khi hai người trở về, Lý Tân cầm sách bước lên bục giảng.
Lúc này, tiếng chuông vào lớp của buổi tối tự học vừa lúc vang lên. Giáo viên khác đã đến lớp trước giờ học, mà Lý Tân thì đúng giờ mới bước vào lớp.
- Cả lớp. - Khương Hàn Tô gọi.
- Chào thầy! - Mọi người nói.
- Tất cả ngồi xuống đi. - Lý Tân khoát tay áo một cái.
Chờ tất cả học sinh ngồi xuống xong, Lý Tân đặt tay lên bục giảng, nói:
- Trước khi bắt đầu tiết học, tôi muốn mọi người quay đầu nhìn một chút báo bảng của lớp chúng ta do hai lớp trưởng vẽ.
Học sinh trong lớp nghe vậy, tất cả đều quay đầu.
Sau đó, bên trong lớp học truyền đến âm thanh ngưỡng mộ và khen ngợi.
Báo bảng kỳ này làm quá tốt.
Chữ Tô Bạch đẹp, mọi người đều biết, chỉ là không nghĩ bức tranh của Khương Hàn Tô và nét chữ của Tô Bạch phối hợp với nhau, sẽ sản sinh hiệu quả như vậy. Trên bảng đen không có bất kỳ màu nào khác, nhưng cảnh và câu từ xứng đôi, càng giống với vẻ đẹp trong những bức tranh cổ.
- Mọi người nhìn thấy chữ Tô Bạch chưa? Cho nên bắt đầu từ lớp 7 tôi nói các cậu mua bảng luyện chữ là đúng. Sau này chỉ cần mọi người chăm chỉ luyện tập, chữ sẽ đẹp như chữ Tô Bạch vậy. - Lý Tân cười nói.
Chữ viết Tô Bạch đẹp, là giáo viên ngữ văn, trên mặt ông ấy phát ra hào quang rất là tự hào!
Thời gian tiết đầu buổi tự học trôi qua được một nửa, tổ trưởng mang theo một vài giáo viên cầm vở đi vào phòng học.
Bọn họ nghỉ chân nhìn một lúc, sau đó châu đầu ghé tai nói mấy lời, cuối cùng rời đi sau khi cho điểm số xong.
Buổi tối tiết đầu buổi tự học kết thúc, loa trong phòng học truyền đến bảng điểm xếp hạng báo bảng của các lớp.
- Điểm số báo bảng kỳ này, khối 9 xếp hạng thứ ba chính là lớp 9-17.
- Xếp hàng thứ hai chính là lớp 9-1.
- Xếp hạng thứ nhất chính là lớp 9-12.
- Trong đó, báo bảng lớp 9-12 được điểm 10!
10 điểm, có nghĩa là gì, nghĩa là 9 giáo viên cho điểm lần này, đều cho điểm tuyệt đối.
Bởi vì mười điểm, chính là điểm cao nhất.
Đây là lần đầu tiên báo bảng Dục Hoa có điểm số này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất