Chương 47: Mặt tiền
Mấy ngày sau, Tô Bạch thức dậy rất sớm. Đương nhiên, hắn không giống như những người khác đến lớp lúc năm giờ mà giống như mọi người, đúng sáu giờ mới đến trường tự học.
Không phải là hắn không muốn đến sớm để cùng Khương Hàn Tô học thuộc lòng, chỉ là đợt cày thuê chưa hoàn thành. Mỗi buổi tối Tô Bạch phải đi quán net đánh bốn, năm trận rồi mới quay về phòng trọ.
Nếu như 12 giờ ngủ, sáng sớm năm giờ thức dậy, Tô Bạch đúng là không chịu nổi, mỗi ngày đều phải luôn duy trì ngủ đủ sáu tiếng mới được.
Sáng sớm, Tô Bạch học thuộc xong những từ đơn tiếng Anh của lớp 7 thì không tiếp tục học nữa, mà tới văn phòng tìm chủ nhiệm lớp ôn tập.
Trải qua mấy ngày Tô Bạch không ngừng tìm ông ấy ôn tập, Đoàn Đông Phương mới tin rằng Tô Bạch đã thật sự tỉnh ngộ và muốn học tập thật giỏi. Thế là ông ấy chuyên tâm dạy học, thậm chí còn chuyên môn lên kế hoạch ôn tập riêng cho Tô Bạch.
Mà sau khi Tô Bạch quyết định tập trung học tập, thiên phú trước kia cũng hoàn toàn bộc lộ, có rất nhiều thứ chỉ cần chủ nhiệm lớp dạy qua là Tô Bạch hiểu được ngay.
Có thể là do ở kiếp trước Tô Bạch kiên trì nhiều năm giành giải quán quân, vậy nên hắn mới có được nghị lực kinh người đến như thế.
Chỉ cần xác định việc cần làm, hắn tuyệt đối chịu bỏ công bỏ sức.
Hắn đuổi theo Khương Hàn Tô cũng vậy và một lần nữa học tập để thi đậu trường cấp 3 trọng điểm cũng như thế.
Thứ bảy được nghỉ, Tô Bạch chưa có về nhà, mà là đi quán net dành hai tiếng đồng hồ, đăng nhập vào server Mỹ đánh vài trận và xếp hạng 8 trong rank.
Sau khi Tô Bạch và Lương ca bàn bạc xong chuyện hợp đồng, tìm đến ngân hàng UnionPay và làm một cái thẻ ngân hàng.
Trước kia, Tô Bạch không có thẻ ngân hàng, mỗi tháng cha mẹ đều gửi tiền tiết kiệm vào sổ tiết kiệm của hắn ở nông thôn.
Sổ tiết kiệm ở nông thôn không có cây rút tiền tự động (ATM), muốn lấy tiền rất là phiền phức.
Sau khi làm xong thẻ ngân hàng, Tô Bạch đem số thẻ gửi cho Lương ca, Lương ca rút ra 1 vạn 5 tiền hoa hồng, sau đó đem 13 vạn 5 còn lại trong tài khoản ngân hàng chuyển tới Tô Bạch.
- Lương ca, tôi không muốn người khác biết số điện thoại của tôi. - Sau khi Tô Bạch nhận tiền xong, hắn dùng QQ nói với Lương ca.
Chuỗi thắng liên tiếp của Tô Bạch giúp hắn xếp hạng tám ở server Mỹ, chuyện này khẳng định làm cho nhiều người chú ý. Hẳn là bây giờ đã có không ít chiến đội để ý đến hắn rồi.
Bởi vì lý do trao đổi số điện thoại từ trước nên Lương ca mới có số điện thoại của hắn. Một khi phương thức liên lạc với Tô Bạch bị tiết lộ ra ngoài, sẽ có không ít chiến đội trong nước liên hệ hắn.
Sống lại một đời, mặc dù là Tô Bạch hiện tại có năng lực đánh giải chuyên nghiệp nhưng hắn cũng không hứng thú mấy.
- Yên tâm, đạo đức nghề nghiệp này tôi vẫn có. Chỉ là lấy năng lực của cậu, nếu như đánh giải chuyên nghiệp có thể đạt được thành tựu rất lớn đấy. - Lương ca nói.
Sáng sớm hôm nay, anh ấy nhìn tin nhắn Tô Bạch gửi, nói hắn đã hoàn thành xong hợp đồng, anh ấy còn tưởng Tô Bạch đang nói mơ.
Nhưng khi anh ấy kiểm tra thông tin tài khoản một lát, lập tức cảm thấy kinh ngạc đến ngây người rồi.
Liên tục chiến thắng vài chục trận và chưa có một trận thua. Hắn tàn sát ở thứ hạng thấp, còn thứ hạng cao hơn hắn cũng tàn sát như vậy.
Nói thật, trong đám bọn họ tuy có tuyển thủ nhà nghề, nhưng số người hoàn thành xong hợp đồng này không nhiều.
Bọn họ thật sự là tuyển thủ nhà nghề, nhưng người xếp hạng trước mười ở server Mỹ đều là tuyển thủ nhà nghề hết nha!
Hơn nữa coi như là có thể đạt được đi, cũng tuyệt đối không thể giống như Tô Bạch, chỉ cần một tuần lễ là có thể xếp hạng trước mười ở server Mỹ. Ít nhất cũng phải một hai tháng mới được.
Đã vậy còn là loại người rất thích hợp đánh rank. Rank và đấu trận là hai phạm trù khác nhau. Có người vào trận đánh tốt, nhưng không đại biểu đánh rank tốt, có người đánh rank rất hay, nhưng không đại biểu cho đánh trận hay.
- Tôi còn đang đi học, không muốn đánh giải chuyên nghiệp. - Tô Bạch đánh chữ nói.
- Được rồi, nếu sau này cậu muốn đánh giải thì cứ tìm Lương ca tôi. Lương ca tuyệt đối có thể giới thiệu vài chiến đội tốt cho cậu. - Lương ca nói.
- Được. - Tô Bạch gửi icon cười và kết thúc cuộc trò chuyện.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, hắn sợ người trong nhóm thay chiến đội liên hệ hắn cho nên lập tức khỏi nhóm.
Tô Bạch rút một ít tiền từ trong ngân hàng, sau đó ngồi xe trở về Tô gia thôn. Hắn mang theo Tô Hữu Thực đến trường tiểu học trên trấn Lê Minh, giúp đứa nhỏ trả tiền học phí.
Tô Bạch ngoại trừ giúp đứa nhỏ đóng học phí trong một học kỳ ra thì không giúp gì nữa cả.
Để đứa nhỏ đi theo bà nội của nó ăn chút khổ, cũng có thể giúp đứa nhỏ biết được tầm quan trọng của việc học. Ngoài ra còn có thể cho đứa nhỏ nhỏ biết chỉ có học tập mới có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Bên trong nhà bà nội Tô Hữu Thực còn có một mẫu đất ở, hơn nữa bình thường trồng vài loại rau đem lên trấn bên, nuôi sống hai người bọn họ không thành vấn đề.
Mặc dù trường ở trên trấn, nhưng trên trấn có xe đưa đón, ngoại trừ buổi ăn trưa phải tự túc ra thì mỗi ngày đều đưa con cái về nhà khi trời tối.
Thật ra học phí của một học kỳ ở trên trấn không đáng bao nhiêu, nhưng mấy trăm tệ này lại có thể làm khó một bà lão đã ngoài sáu mươi tuổi.
Giúp Tô Hữu Thực giải quyết xong vấn đề đi học, Tô Bạch ở nhà cùng bà nội ăn bữa trưa rồi sau đó trở về Qua Thành vào lúc xế chiều.
Thật ra, Tô Bạch muốn cho bà nội mấy ngàn đồng, nhưng Tô Bạch cũng không biết làm cách nào mới có thể giải thích rõ ngọn ngành, ngược lại còn có thể làm cho bà ấy vô duyên vô cớ lo lắng.
Nên vào lúc bà nội làm cơm, Tô Bạch đem bóp tiền của bà nội giấu dưới gối lấy ra, sau đó nhét thêm vài tờ tiền giấy đỏ vào.
Nếu hắn đưa cho bà nội một lần chắc chắn không được, nhưng bản thân mình mỗi lần trở về cứ nhét vào trong bóp tiền của bà vài tờ tiền có lẽ là được.
Sau khi Tô Bạch trở về Qua Thành, ngồi chiếc xe taxi trở về khu trường Dục Hoa mới.
Khu trường Dục Hoa mới này là nơi có học sinh nhiều nhất ở Qua Thành. Bởi vì nơi này có trường cấp 3 Qua Thành 1, Qua Thành 3, Qua Thành 5 và Qua Thành 6.
Ngoài bốn trường cấp 3 này ra, còn có trường tiểu học Qua Thành 6, Qua Thành 3, Qua Thành 1.
Nếu như đến trường Dục Hoa vào tháng ba, như vậy nơi này chính là nơi có th nhìn thấy học sinh ở mọi chỗ.
Cũng vì nguyên nhân này mà giá phòng ở đây cao nhất trong toàn bộ Qua Thành.
Mua nhà ở đây có nghĩa là con cái sau này của mình sẽ được học từ trường mầm non đến trường cấp 3 tốt nhất ở Qua Thành. Đương nhiên, tiền đề là có thể thi đậu vào trường cấp 3 Qua Thành 1 hay không.
Dù nghèo đến đâu cũng không thể nghèo về học vấn, đây là nơi có rất nhiều học sinh, rất thích hợp cho Tô Bạch mở quán mì.
Tô Bạch đến đây chính là muốn tìm hai cửa hàng có mặt tiền tốt.
Giá nhà đất tương đối đắt, giá phòng nơi này đắt nữa thì cũng chỉ là nơi đắt nhất trong các thị trấn cấp 6, cấp 7 ở Qua Thành mà thôi.
Thật ra thuê nhà ở đây không tốn bao nhiêu tiền.
Trước đây, Tô Bạch có một người anh họ học cấp 3, cùng bạn học thuê chung một ngôi nhà đã được sửa sang lại. Diện tích căn nhà khoảng một trăm mét vuông, mỗi học kỳ cũng chỉ tốn hơn một ngàn đồng.
Tô Bạch tìm một vòng, phát hiện có một của hàng có mặt tiền tốt gần trường cấp 2 Dục Hoa, sau đó lại tìm được một cửa hàng mặt tiền khác gần trường cấp 3 Qua Thành 1 và các trường tiểu học.
Hai cửa hàng mặt tiền này, vị trí đều rất tốt, đều hơn 200 mét vuông, Tô Bạch ký hợp đồng thuê một năm.
Cửa hàng mặt tiền gần trường cấp 3 Qua Thành 1, Tô Bạch trả 14 ngàn, còn khu trường mới Dục Hoa, trả 16 ngàn.
Sau khi thuê xong hai nhà mặt tiền, kế tiếp chính là trang trí và làm các loại giấy chứng nhận.
Thật ra, ở Qua Thành thì hai thứ đồ này không cần cho lắm. Lúc Tô Bạch tìm kiếm mặt tiền sẵn tiện nhìn tổng thể xung quanh, phát hiện vấn đề vệ sinh của các quán ăn ở đây rất kém và có rất ít người trang trí xung quanh. Trong đó có vài nhà đến cả sàn còn không có, toàn là bùn đất. Ngay cả giấy phép kinh doanh ăn uống, giấy chứng nhận bảo vệ môi trường, giấy chứng nhận sức khỏe cũng không. Đừng nói đến bây giờ, coi như là Tô Bạch trở về vào mấy năm sau đều không thấy mấy người làm được những thứ này.
Mà Tô Bạch hiện tại đang làm, không chỉ muốn đem phần mặt tiền của cửa hàng trang trí mới toàn bộ, còn muốn có đầy đủ các loại giấy chứng nhận kinh doanh ăn uống trong tay.
Chỉ là sau này Tô Bạch mới phát hiện một điều, sinh nhật của mình là vào đầu tháng chín, hiện tại còn chưa đủ mười sáu tuổi. Căn cứ quy định, không đủ năng lực hành vi dân sự, không cách nào buôn bán được.
Hiện tại làm không được, cũng chỉ có thể chờ đợi đến đầu tháng chín để làm bù lại thôi.
Bây giờ ngoại trừ việc trang trí ra, Tô Bạch còn muốn lắp đặt thêm mạng vô tuyến, Wifi.
Wifi, đây là đòn sát thủ của Tô Bạch khi mở quán mì. Lúc đó rất nhiều điện thoại di động đã có chức năng kết nối Wifi rồi, chỉ là nguồn tín hiệu Wifi còn thấp. Ví dụ như toàn bộ Dục Hoa, cũng chỉ có phòng làm việc của hiệu trưởng mới có.
Wifi phát triển rộng khắp các cửa hàng kinh doanh, là ở cuối năm 2013 đến đầu năm 2014. Mà ở Qua huyện thì phải đến cuối năm 2014. đầu năm 2015 mới có rất nhiều quán ăn dùng cái này để mời chào khách.
Vì vậy, trong thời đại mà các cửa hàng không có mạng không dây, sẽ có một một nhóm lớn học sinh đi vào quán mì để lượt mạng.
Và đây mới là nguyên nhân Tô Bạch có lòng tin vào quán mì.
Đương nhiên, Wifi chỉ là thủ đoạn mời chào khách, có thể để cho quán mì tiếp tục phát triển tiếp được hay không thì còn tùy vào chính đồ ăn nữa.