Chương 100: Thiếu Nữ Rơi Vào Bể Tình Sẽ Có Bộ Dáng Như Thế Nào?
Thiếu Nữ Rơi Vào Bể Tình Sẽ Có Bộ Dáng Như Thế Nào?
Ông ta đứng trong công viên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng mà không khỏi ngáp dài một cái, ông thật sự rất nhớ nhung cái chăn êm nệm ấm ở nhà, rất rất muốn lăn ra đánh một giấc tới sáng, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này, chuyện cấp bách hiện tại là ông nhất định phải tìm ra hai gia hỏa kia, nếu không thì dù có lên giường nhắm mắt lại cũng không ngủ ngon nổi a.
"Rốt cuộc các ngươi đang trốn ở đâu?"
"Van cầu các ngươi, hãy mau xuất hiện đi."
Lý Lai Phúc xém chút đã quỳ xuống mặt đất khẩn cầu lão thiên mở mắt một chút, xem ta đáng thương như vậy, làm ơn hãy đem người trả lại cho ta đi mà.
….
Ngày mùng 8 tháng 3!
Thời tiết trong xanh!
Trời trong gió nhẹ, nhiệt độ vừa phải, là thời tiết thích hợp nhất để người người ra ngoài du ngoạn.
Lý Lai Phúc vô lực ngồi dài ra trên ghế đá ở trong công viên.
Ông thật sự đã không còn khí lực để đi tìm người, cả người ông đều bải hoải, mệt mỏi vô cùng.
Các nhân viên an ninh đã tìm kiếm khắp nơi, tỉ như nhà kho, bãi rác, thậm chí cả cống thoát nước các loại.
Chỗ nào nghĩ ra thì đều kêu người đi tìm một lượt.
Thế nhưng đáng tiếc, ngay cả cái bóng của họ cũng chẳng thấy nữa là người thật bằng xương bằng thịt.
"Phó viện trưởng, nên tìm đều đã tìm, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của bọn hắn."
Hoàng Quan thân là cấp dưới trung thành nhất bên người Lý Lai Phúc, hiển nhiên là cả ngày qua vẫn luôn đi theo ông, chưa có thời gian về nhà ăn uống tắm rửa, hơn nữa hắn còn rất dụng tâm tìm kiếm hai bệnh nhân tâm thần kia, chính là hy vọng có thể thay phó viện trưởng bài ưu giải nạn.
Hắn có thể nhận được sự tín nhiệm của phó viện trưởng, hoàn toàn cũng là bởi vì năng lực cá nhân thật sự là quá đột xuất.
Không có nửa xu quan hệ gì với việc ôm mông ngựa.
Lý Lai Phúc mặt ủ mày chau, ưu sầu vô cùng.
"Ai!"
"Được rồi, ta đói bụng, chúng ta đi tìm cửa hàng nào gần đây ăn điểm tâm trước đã."
Hoàng Quan vội hỏi: "Ngài muốn ăn cháo hay là bánh bao? Ta biết gần nơi này có một cửa tiệm không tệ, đã mở cửa được vài chục năm, hương vị tuyệt đối chính tông, vả lại giá tiền cũng rất hợp lý, bình thường ta đều hay lui tới đây giải quyết bữa sáng của mình."
"Ăn ngon thật à?" Lý Lai Phúc hỏi.
"Ăn ngon lắm, bảo đảm sẽ không khiến ngài phải thất vọng." Hoàng Quan vỗ ngực bảo đảm, hắn nhất định phải đem món ăn mà mình thấy ngon nhất đề cử cho phó viện trưởng.
"Vậy được, mang ta đi nhìn xem."
Lý Lai Phúc rất bức thiết muốn tìm thấy Lâm Phàm, nhưng bây giờ bụng ông đói quá rồi, phải đi tìm cái gì đó lấp đầy bụng cái đã.
Lý Lai Phúc ông cũng đã bằng này tuổi, không còn được như thời trai trẻ, ăn uống sai bữa thì cả người sẽ lãnh hậu quả ngay, cho nên bây giờ đói bụng thì nhất định phải đi ăn.
Hách Nhân nếu như nhìn thấy Lý Lai Phúc vậy mà muốn đi ăn điểm tâm.
Khẳng định sẽ hỏi ông ấy.
Người đâu?
Tìm một đêm không thấy liền bỏ không tìm nữa ư? Sao ngươi lại có thể vô lương tâm như thế?
...
Đài truyền hình thành phố Diên Hải.
Một nữ biên tập viên có mái tóc ngắn nhuộm màu nâu trầm, gương mặt thanh tú xinh đẹp nhanh nhẹn đi vào phòng họp, trên gương mặt nàng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, gặp bất kỳ người nào cũng đều là nở một nụ cười mỉm thật ôn hòa.
"Lương Viện, đây là những tin tức quan trọng trong buổi phát sóng ngày hôm nay. Hôm qua bệnh viện Hoa Điền phát sinh chuyện lớn, ngươi có biết không?" Một nam đồng sự đưa tập văn bản tài liệu qua cho nàng, thuận miệng trò chuyện đôi câu.
Lương Viện hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì à?"
Đồng sự chỉ vào một mục được in đậm trong tờ giấy, nói: "Đây chính là thông tin quan trọng mà hôm nay ngươi cần cho lên sóng, bên trong có lược lại nội dung chi tiết rồi đó, nhưng thôi cứ để ta kể cho ngươi nghe đi, hôm qua bệnh viện Hoa Điền có tà vật xâm nhập, hiện trường rất hỗn loạn, nhưng cũng may không tạo thành thương vong, nếu không thì hậu quả khó mà lường được."
"A! Vậy mà phát sinh loại chuyện này?" Lương Viện rất kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế. Tà vật xâm nhập vào tận trong bệnh viện nội thành? Đây đúng là thông tin quan trọng!
Vậy nàng phải tranh thủ biên tập lại nội dung tin tức thật tốt, để lát nữa tới giờ ghi hình còn đưa tin cho người xem cái nhìn toàn cảnh về sự việc này.
"Lương Viện, có thư của ngươi này." Đúng lúc ấy, có một vị bảo an cầm phong thư đi tới.
Lương Viện vừa nghe y nói vậy liền cao hứng đi đến nhận thư, vội vàng cùng đồng sự nói một câu ‘gặp lại sau’, sau đó nhanh nhẹn rời khỏi phòng họp.
Vị nam đồng sự kia nhìn bóng lưng Lương Viện rời đi mà không khỏi thấy có chút bất đắc dĩ, một phong thư thôi mà, xem ra còn nặng ký hơn cả hắn, đúng là khiến cho người ta thật khó chịu a.
Một nữ nhân viên công tác khác ngồi bên cạnh bọn họ, trông thấy tình cảnh này bèn nhẹ nhàng huých khẽ vào vai anh chàng đồng nghiệp, đoạn bảo: "Ngươi đừng suy nghĩ linh tinh nữa, tâm tư của ngươi chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng."
"Nhưng ngươi nên biết là xưa nay Lương Viện vẫn luôn thư từ qua lại với một người bạn khác. Hai người họ chưa từng gặp mặt, cũng chưa bao giờ gọi điện thoại cho nhau, chỉ là đều đặn mỗi tháng đều viết một hai phong thư, ngươi nhìn xem, việc này lãng mạn tới cỡ nào chứ."
Nam đồng sự tối sầm mặt, trầm giọng đáp: "Có lẽ là một lão đầu dở hơi nào đó rảnh quá mà thôi."
...
Lương Viện cầm phong thư trở lại phòng biên tập của mình, các nữ đồng nghiệp chung quanh thấy lá thư phe phẩy trong tay nàng liền vây tới, vui vẻ hỏi thăm: "Hắn hồi âm cho ngươi rồi à?"
Lương Viện mỉm cười gật đầu.
Đồng sự Giáp đầy mặt hiếu kỳ: "Ta tò mò chết mất, thật sự rất muốn biết vị Lâm y sinh này đến cùng là có bộ dạng dài ngắn thế nào, nếu không chúng ta len lén đi đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn trộm ngó hắn đi?"
Đồng sự Ất lập tức phản đối: "Bạn qua thư từ trọng yếu nhất chính là cảm giác thần bí, gặp mặt rồi thì sẽ chẳng còn cảm giác thần bí kia nữa, cho nên ta thấy không gặp là tốt nhất."