Chương 99: Cứ Nghĩ Đến Là Lại Thấy Đau
Cứ Nghĩ Đến Là Lại Thấy Đau
Hách viện trưởng lộ ra nụ cười lạnh, cùng ta đấu sao? Dám kéo đen ta? Dám cướp hồng bao của ta? Nhìn xem ta làm như thế nào hù chết ngươi.
Sau đó, ông trở lại trong phòng sinh hoạt chung, đi đến phía sau hai người một già một trẻ kia, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai bọn hắn, mỉm cười hỏi:
"TV đẹp mắt không?"
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu gật đầu, đồng thanh nói:
"Đẹp mắt."
….
Bệnh viện đa khoa Tam Điền Hoa Giáp.
Lý Lai Phúc khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã tắt máy.
Chuyện này là sao hả?
Đêm nay khỏi phải nghĩ đến việc đi ngủ, nhất định phải chong đèn đi tìm người thôi!
Van cầu các ngươi làm ơn xuất hiện đi, ta nhịn đến hiện tại thật vất vả mới có cơ hội ngoi lên tới chức viện trưởng, các ngươi cũng không thể làm hỏng cơ hội thăng chức của ta, không nể mặt sư thì cũng nên nể mặt phật, lần trước ngươi có thể sống sót, chẳng phải là do ta tự mình cầm dao phẫu thuật cứu mạng ngươi về hay sao?
….
Văn phòng bộ môn đặc thù ở thành phố Diên Hải.
Đèn đuốc sáng trưng.
Trong các phòng của nhiều đơn vị khác nhau vẫn đều có các vị cường giả đang họp, bọn họ sôi nổi thảo luận các sự tình liên quan đến tà vật trong mấy ngày qua.
Độc Nhãn Quái đứng trước cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, không khỏi lâm vào trong trầm tư.
Gã vậy mà lại nghĩ đến một già một trẻ của bệnh viện tâm thần kia.
Thật sự là một suy nghĩ kinh khủng.
Đúng lúc đó, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Tiếng bước đi trên giày cao gót của Kim Hòa Lỵ truyền tới cộp cộp, nàng mặc một cái váy body ôm sát cặp mông tròn trịa, căng mẩy đi vào, đem tập văn bản tài liệu đặt lên trên bàn của Độc Nhãn Quái.
"Tôi đã điều tra rõ ràng, lần này là tà vật ruồi ký sinh lên người đàn ông họ Vương, căn cứ truy tung thì phát hiện mấy ngày trước, đối phương đã từng đến một nhà hàng hải sản mua một phần cá hồi đem về ăn, mà trên phần cá hồi kia đã sớm bị trứng tà vật ruồi bám vào."
"Mà nữ tử kia là xui xẻo bị cảm nhiễm, nàng ta từng có quan hệ thân mật da thịt với người đàn ông họ Vương đã bị nhiễm bệnh trước đó, cho nên mới bị lây ký sinh."
"Nữ tử đó có một người bạn trai, nhưng giữa họ chưa từng phát sinh quan hệ giường chiếu, căn cứ theo kiểm tra của chúng ta thì hiện tại y tương đối an toàn, trong thể nội không thấy có bóng dáng trứng ruồi."
Thật sự một mối quan hệ tay ba hỗn loạn mà.
Độc Nhãn Quái cầm văn kiện lên vừa từ từ lật xem vừa lắng nghe báo cáo, thỉnh thoảng lại gật đầu, đột nhiên ánh mắt của gã chợt dừng lại ở một mục nội dung trên tờ giấy, Độc Nhãn Quái dụi dụi mắt, xem đi xem lại rất cẩn thận, chỉ sợ bản thân nhìn lầm.
Gã nuốt một ngụm nước bọt, thờ dài một hơi rồi hỏi:
"Trong này có ghi chép tà vật kia là chết ngay trên giường trong một phòng bệnh ở Tam Điền Hoa Giáp, căn cứ theo lời tường thuật của Trương Hồng Dân thì có hai bệnh nhân tâm thần đã đem tà vật nhấn lên trên giường, không hiểu đã dùng cách gì mà giết chết nó, có đúng không?"
Nếu như không phải chính gã biết rõ tình huống của hai người bệnh tâm thần ấy, gã sẽ tuyệt đối không tin tưởng những lời mà Trương Hồng Dân khai báo.
Nhưng chính là bởi vì biết rõ cho nên mới tin tưởng, và cũng thấy đau đầu.
Kim Hòa Lỵ giải thích: "Ta biết chuyện này có chút khó tin, nhưng mà người đàn ông họ Trương kia khăng khăng mình tận mắt nhìn thấy, vì vậy chúng ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ông ấy, căn cứ theo suy đoán của ta, thì rất có thể là bởi vì thể nội ký chủ họ Vương có gen bài xích với tà vật ruồi, cho nên mới xảy ra tình trạng xung đột bên trong, hai người bệnh tâm thần kia có lẽ là vừa khéo đụng mặt với tình huống này nên chó ngáp phải ruồi mà thôi."
Nàng hoàn toàn không tin chuyện này.
Hai bệnh nhân tâm thần kia chỉ là người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của tà vật cấp ba, cho nên nàng đoán rằng hẳn là do nam tử họ Vương có gen rất cường đại, thời điểm bị tà vật ký sinh thì đã điên cuồng phản kích, cuối cùng anh dũng đồng quy vu tận cùng con quái vật xấu xí đó.
"Ta hiểu rồi." Độc Nhãn Quái trầm ngâm hồi lâu rồi mới đáp.
Khác với Kim Hòa Lỵ, gã biết rất rõ là ai làm, nhưng chính gã cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, không thể tùy tiện nói ra ngoài được.
Bởi vì coi như có nói thì cũng không ai sẽ tin tưởng, có khi còn cho rằng gã cũng có vấn đề về tâm thần.
"Tình huống hiện tại nói rõ một chuyện, ấy là đám tà vật này chắc chắn đã tiến hóa đến độ có một cái căn cứ bí mật, người bên dưới đã điều tra ra được chưa?" Độc Nhãn Quái hỏi.
"Tạm thời còn chưa có manh mối gì." Kim Hòa Lỵ trả lời.
Độc Nhãn Quái thở dài một tiếng, phẩy tay nói: "Điều thêm người, mau chóng tìm ra. Không còn việc gì khác thì ngươi ra ngoài trước đi."
"Đã rõ."
Kim Hòa Lỵ lắc lư cặp mông căng mẩy rời đi.
Độc Nhãn Quái tiếp tục đứng trước cửa sổ chạm sàn ngẩn người, nếu như có nhân viên cấp dưới nào tình cờ trông thấy cảnh này, khẳng định sẽ len lén chụp lại dáng vẻ to lớn mà cô độc của gã, design cẩn thận thành một bức hình đẹp mắt, sau đó làm thành trang bìa treo ở trên website.
« Bóng lưng! »
« Các ngươi đã từng gặp qua người nào ba giờ sáng vẫn còn thức để ngắm cảnh đêm chưa? »
« Đây chính là lãnh đạo của bọn ta, là cường giả lợi hại số một của thành phố Diên Hải. »
Nếu cái mông ngựa này mà có thể vuốt thành công, vậy thì kết quả đạt được tuyệt đối sẽ thơm ngon vô cùng.
Không ai biết rằng, trong lòng Độc Nhãn Quái bây giờ đang thấy rối rắm vô cùng. Mỗi khi nghĩ đến hai bệnh nhân tâm thần kia, chẳng biết tại sao cái chân của gã liền ẩn ẩn phát đau, phảng phất như loại cảm giác này đã ăn sâu thâm căn cố đế vào trong người gã. Là một loại điều kiện phản xạ tự nhiên. Cứ nghĩ tới bọn họ là nó lại nhói lên.
Trong công viên ở gần bệnh viện đa khoa Tam Điền Hoa Giáp.
Lý Lai Phúc mang theo mấy bảo an đi tìm Lâm Phàm và Trương lão đầu.