Chương 115: Tinh Tinh Đua Xe
Tinh Tinh Đua Xe
Nghĩ đến hành động ban nãy của mình mà lão bản liền thấy đổ mồ hôi hột, nếu ban nãy ông tùy tiện móc con dao ra, kết quả không chừng là sẽ kích động bệnh tình của một già một trẻ nọ, thậm chí rất có thể sẽ khiến đối phương đoạt lấy con dao trong tay ông, sau đó loạn vung chém chết chính mình.
Ngẫm lại thì quả thật rất kinh khủng.
Thậm chí ông còn nghĩ sẵn tiêu đề tin tức cho tờ báo sáng mai.
« Tin nóng! »
« Giữa đêm khuya, lão bản tiệm tạp hóa đã bị người bệnh tâm thần chém chết. »
Nguyên bản chủ cửa hàng còn muốn mở cửa tới ba bốn giờ sáng, nay vừa xảy ra chuyện mới rồi, ông lập tức thay đổi suy nghĩ, trực tiếp đóng cửa nghỉ sớm, tắt đèn lên lầu, trốn vào trong chăn rồi đăng tin tức lên vòng bằng hữu.
« Đáng sợ quá! Mới rồi có bệnh nhân tâm thần đến tiệm của ta mua đồ, may mà không có chuyện gì xảy ra. »
….
Lâm Phàm cõng lão Trương lẳng lặng đi trên đường trong đêm tối mờ mịt.
Ngẫu nhiên mới có vài ngọn đèn đường tỏa sáng hiu hắt.
"Ngươi ăn không?" Lão Trương đưa thanh lạp xưởng hun khói tới sát bên miệng Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc đầu, "Ta không đói bụng, ngươi ăn đi."
"Ừm!" Lão Trương tiếp tục ăn nốt thanh lạp xưởng hun khói dang dở, hồi lâu sau lại hỏi: "Ta có thể uống sữa bò được không?"
"Cái này thì không được, sữa bò là mua cho vị tỷ tỷ tốt bụng kia, để ta cõng ngươi quay lại đó mua thêm hộp nữa."
Lâm Phàm quay người trở về con đường mới đi qua.
Cũng không lâu lắm, bọn hắn đứng im lìm trước cửa tiệm tạp hóa nho nhỏ đã tắt đèn.
"Đóng cửa rồi."
Cửa hàng đã nghỉ bán.
Lão Trương rất hiểu chuyện, lập tức nói mình không muốn uống nữa.
Ông nằm nhoài trên lưng Lâm Phàm, cơn buồn ngủ ập tới, chậm rãi chìm vào cơn mơ.
Lâm Phàm quay đầu nhìn thấy lão Trương đã ngủ say thì thả chậm bước chân, thẳng hướng về phía phía trước đi đến.
Hắn nhớ kỹ nhà của vị tỷ tỷ tốt kia nằm ở nơi nào.
Mặc dù bây giờ đã là ban đêm, nhưng hắn cũng chỉ định đem sữa bò tới đặt trước cửa ra vào là được, sau đó rời đi, đợi đến sáng ngày mai mới qua bệnh viện thăm hỏi hảo bằng hữu Lưu Khải.
Lâm Phàm đi vào trong ngõ nhỏ quen thuộc, tìm tới đúng cửa nhà của “cô gái bán hoa” nọ.
Hắn đặt sữa bò ở bậc cửa, sau đó còn bỏ thêm mười lăm đồng tiền rồi dùng hộp sữa chặn lên. Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt thì lẳng lặng rời đi, không có ý định gõ cửa, người trong nhà hẳn là đã ngủ say.
Lần trước vị tỷ tỷ tốt bụng này đã giúp bọn hắn nấu con vật đáng yêu kia thành một món canh rắn mỹ vị, khi ấy hắn rất muốn cảm tạ đối phương, chỉ tiếc là không có tiền.
Lâm Phàm cõng lão Trương rời khỏi ngõ nhỏ tối đen, tối tới nỗi không nhìn thấy đường đi phía trước, nhưng hắn cứ chậm rãi thả bộ từng bước, từng bước, cũng không lâu lắm, cả hai đã đi tới đầu đường, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống, thấy rõ đường dưới chân.
Lão Trương nằm nhoài phía sau lưng Lâm Phàm ngủ đến là ngon giấc.
Lâm Phàm gãi đầu, tạm thời không nghĩ ra nên đi chỗ nào, hắn phải chờ tới sáng mai mới có thể tới bệnh viện, đi bây giờ thì khẳng định sẽ quấy rầy đến Lưu Khải đang ngủ.
Lúc hắn ra tới đường cái, bỗng có tiếng xe máy gầm rú truyền đến.
Lâm Phàm thuận thế nhìn sang, lập tức trông thấy một chiếc xe máy đang phóng tới với tốc độ rất nhanh, phảng phất như thể trong chớp mắt liền sẽ đụng vào hai người bọn họ.
Lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra thanh âm cực kỳ chói tai.
Ống bô xe nẹt lên một làn khói trắng mù mịt.
"Tinh tinh. . ."
Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn nó.
Tinh tinh cưỡi trên một chiếc xe máy, dáng vẻ to lớn khiến cho chiếc xe thoạt nhìn qua vô cùng nhỏ bé, mái tóc giả màu xanh lá theo gió đong đưa, vô duyên vô cớ tăng thêm mấy phần khí chất ưu nhã cho nó.
Khóe miệng con tinh tinh đang ngậm một điếu xì gà không biết nhặt được từ đâu, theo thói quen hít vào vài hơi.
Tà vật tinh tinh đua xe trên đường cái vào lúc rạng sáng.
Thế mà lại không bị ai phát hiện.
Người của bộ môn đặc thù đều mù hết rồi hay sao?
Tinh tinh và Lâm Phàm nhìn lẫn nhau.
Ai cũng không nói gì.
Qua hồi lâu sau, Lâm Phàm cuối cùng cũng mở miệng.
"Ngươi đen quá!"
Tinh tinh gào thét: "Gargamel!"
(Tác giả phiên dịch: Làm như ngươi trắng vậy!)
Tinh tinh liếc Lâm Phàm một cái, lộ ra thần sắc khinh thường, sau đó vặn tay ga, nhanh chóng biến mất ở phương xa.
Lâm Phàm muốn gọi lão Trương dậy để ông ta cùng chứng kiến cảnh tinh tinh cưỡi xe máy, nhưng nhìn lão Trương ngủ ngon như vậy, hắn lại không nỡ đánh thức.
"Thần kỳ ghê."
Lâm Phàm lắc đầu cảm thán, thế gian thật to lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
….
Ngày 10 tháng 3!
Thời tiết trong xanh!
Lại là một ngày trời trong gió nhẹ, chim chóc líu lo ca hát.
Sáng sớm!
Trong hẻm nhỏ.
Người “phụ nữ bán hoa” vừa mở cửa ra đã thấy có một hộp sữa bò, bên dưới còn đính kèm mười lăm khối tiền.
"Ai lại đặt tiền và sữa ở đây?"
Nàng rất ngạc nhiên.
Đến cùng là ai đưa tới?
Hộ gia đình đối diện đúng lúc mở cửa ra, có một vị lão đầu nhìn thấy người phụ nữ đang đứng đó hoang mang cầm hộp sữa bò và mười lăm khối tiền, đồng thời nghe được lời nàng vừa mới nói, liền nảy sinh ý xấu.
"Ta mua đấy, không nghĩ người ta lại giao nhầm qua nhà ngươi."
Lão đầu chủ động đi qua lấy lại hộp sữa, còn thuần thục nhét mười lăm đồng vào trong túi quần.
"Thật sự là của ngươi à?" Người “phụ nữ bán hoa” thuận miệng hỏi một câu.
Không nghĩ tới câu hỏi này lại chọc cho lão đầu nổi giận.
Lão đầu cả giận gắt gỏng: "Lời này của ngươi là có ý tứ gì? Hoài nghi ta sao? Ngươi có biết thời trẻ ta từng là một nhà văn không? Loại phụ nữ bán thân như ngươi mà cũng dám hoài nghi ta? Nếu là đặt ở trước kia, ta khẳng định ngươi. . ."
"Ta lại không có ý tứ gì khác, sao ngươi có thể ăn nói vô duyên như thế?" Người phụ nữ khó chịu cắt lời.
Lão đầu ngang ngược hất cằm, "Ta cứ nói đấy, thì làm sao? Nếu ngươi còn dám tranh luận nửa lời với ta, lão tử lập tức tới trường học của con ngươi nháo một trận, ta rất muốn nhìn xem liệu người ta biết rằng con ngươi có một người mẹ làm nghề dơ bẩn này thì sẽ xấu hổ tới cỡ nào?"
Những lời như vậy thật sự là quá ác ý, không chỉ làm tổn thương người phụ nữ, mà còn xát muối lên nỗi đau của nàng ta.
Hốc mắt người phụ nữ chợt ửng đỏ, nàng ta đóng cửa lại, không muốn cùng đối phương cãi vã thêm nữa.