Chương 116: Tinh Tinh Đua Xe (2)
Tinh Tinh Đua Xe (2)
Lão đầu đứng ở cửa ra vào mắng thêm vài câu khó nghe nữa, sau đó phun một ngụm nước bọt qua cửa nhà đối diện, trong lòng đắc ý mang theo sữa bò rời đi.
Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn tranh cãi với ta sao? Cũng không nhìn lại xem chính mình là thân phận gì.
Lão đầu về đến nhà, con gái ông ta vội chạy ra hỏi: "Cha, sữa bò này ở đâu ra thế?"
"Không biết là ai tặng cho con mụ nhà đối diện, nhưng đã bị cha đoạt tới, mới rồi ả còn bị cha mắng tới nỗi ngay cả một câu cũng không dám cãi lại. Hừ, đúng là thứ phụ nữ không ra gì."
Ầm!
"Cha, cha làm sao vậy? Sao tự dưng lại té xỉu?"
Thanh âm ồn ào vang vọng khắp nhà lão đầu, lão đầu đang yên đang lành đột ngột té xỉu, cái ót đập thẳng xuống mặt đất phịch một tiếng, ngã rất nặng.
...
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu châu đầu vào nhau, nằm dài ra ghế trong công viên để ngủ qua đêm.
"Trời sáng rồi."
Lâm Phàm vuốt mắt, sau đó đánh thức lão Trương dậy.
Thời điểm lão Trương vừa tỉnh giấc, theo thói quen muốn lần mò lên đầu tủ để lấy hộp sữa đậu nành, tuy nhiên sờ một hồi lại chẳng sờ được cái gì, sau đó lão mới mở choàng mắt ra, nhớ tới việc bọn hắn hiện đang không ở nhà, mà là đang ở bên ngoài.
"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ cho Lưu Khải."
Hai người đứng dậy rời đi, gây nên một trận náo loạn không nhỏ cho những người dân tới công viên sáng sớm rèn luyện thân thể.
Mọi người thấp giọng chỉ trỏ, ai cũng thấy tò mò về bộ quần áo của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Nếu là người bệnh thì làm sao lại chạy đến đây nằm phơi nắng thế kia?
Đương nhiên bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cho rằng Lâm Phàm cùng Trương lão đầu là người bị bệnh tâm thần, chủ yếu là cảm giác không có khả năng bệnh viện lại tùy tiện thả cho bệnh nhân chạy đến đây, mọi người nghĩ hẳn là một già một trẻ kia cố ý cosplay thành bộ dạng này, chính là đang muốn gây sự chú ý mà thôi.
Dù sao thế giới rất lớn, luôn luôn có những người kỳ kỳ quái quái.
...
Cửa hàng tạp hóa.
Lão bản ngủ một đêm thức dậy, hào hứng mở cửa tiệm, chuẩn bị nghênh đón một ngày thật tốt đẹp, thế nhưng ông lại không nghĩ tới, sinh ý đầu tiên trong ngày lại chính là do hai người bệnh tâm thần đêm qua mang đến.
Ông cảm thấy rất khẩn trương, vẫn luôn bảo trì khoảng cách với một già một trẻ đối diện.
Lâm Phàm thuần thục đi thẳng vào cửa hàng, lấy một hộp sữa bò và một cây lạp xưởng hun khói ra quầy tính tiền.
Hết thảy 55 đồng.
Lão bản từ đầu tới cuối vẫn chẳng nói một lời nào, không phải ông không muốn nói, mà là ông không dám.
Hai người mang theo đồ ăn vừa mua rời khỏi cửa tiệm, trên đường đi ra, còn quay lại mỉm cười một cái với lão bản, khiến lông tơ trên tay ông ta dựng đứng cả lên, cảm giác hồi hộp không thôi.
...
Trên đường đi.
Lâm Phàm đem lạp xưởng hun khói đưa qua cho lão Trương, "Ăn đi."
Lão Trương tiếp nhận lạp xưởng hun khói, ông thành thục bóc ra, sau đó bẻ nó thành hai nửa.
"Chúng ta một người một phần."
Lâm Phàm mỉm cười, vui vẻ cầm thanh lạp xưởng nhét vào trong miệng, lão Trương cũng làm theo hắn, hai người phồng má nhìn nhau, nét tươi cười vương trên đáy mắt.
...
Bệnh viện Hoa Điền.
Khu nội trú.
Tầng mười hai!
Sinh viên nhiệt tình, nhân duyên tốt - Lưu Khải đang nằm trên giường bệnh, toàn thân bị quấn kín băng gạc hệt như một cái bánh chưng, trông đến là thê thảm.
Bác sĩ chủ nhiệm đã cố gắng cấp cứu cho y liên tục mười mấy tiếng, hiện tại đã mệt tới nỗi ngủ thiếp đi ngay trên ghế cứng bên ngoài phòng giải phẫu.
Trong lòng ông thầm nhủ, về sau nhất định sẽ không tiếp nhận những ca phẫu thuật phức tạp như vậy nữa.
Chỉ là y đức và lương tâm của nghề thầy thuốc không cho phép ông từ chối những ca bệnh nặng như thế.
Ríu rít ~
Âm thanh chim hót ríu rít bên ngoài cửa sổ chợt vang lên.
Lưu Khải chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt y là trần nhà trắng bóng.
Ta đang ở đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều câu hỏi y muốn biết đáp án, nhưng hiện tại đầu óc một mảnh mơ hồ, y còn chưa nhận thức được hoàn cảnh xung quanh mình khiến lòng y có chút hoảng loạn.
Y khẽ nhúc nhích một cái, một cơn đau đớn kinh khủng ập tới, đem y từ trong mê mang lôi kéo tiến đến.
"Cảm giác thế nào?" Một nam tử hỏi.
Hắn là nhân viên công tác mà bộ môn đặc thù an bài tới đây để chăm sóc Lưu Khải, chủ yếu là phụ trách ba bữa một ngày, ngoài ra còn giúp y xử lý chất thải vệ sinh mà Lưu Khải chưa thể tự mình khống chế.
Loại công việc nhìn như có vẻ nhẹ nhàng này, thật ra lại vô cùng buồn tẻ và nhàm chán.
"Không… không tốt lắm." Lưu Khải khó nhọc nói ra từng tiếng.
"Ai, ngươi còn có thể còn sống đã là may mắn lắm rồi, các bác sĩ ở đây đã phẫu thuật cứu ngươi hơn mười mấy tiếng đồng hồ, các ngài ấy nói tình huống của ngươi hiện tại đã tạm thời ổn định, những gì nên làm cho ngươi đều đã làm, nhưng bây giờ ngươi vẫn cần ở lại bệnh viện ít nhất một tháng để bọn họ theo dõi tình hình của ngươi." Nhân viên công tác cảm thán.
Thần sắc hắn có chút biến hóa nho nhỏ, phảng phất như hắn có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là suy nghĩ một chút, cuối cùng lại quyết định giấu ở trong lòng, không có nói ra ngoài miệng.
Lưu Khải lẳng lặng nằm trên giường bệnh, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh lúc trước khi vào đây, mặc dù có rất nhiều chi tiết vụn vặt y vẫn tạm thời chưa nhớ ra, nhưng đại khái tình huống vì sao mình lại bị thương nặng tới cỡ này thì có thể mơ hồ hình dung được.
...
Dưới lầu khu nội trú.
"Ngươi biết y nằm ở phòng bệnh nào không?" Trương lão đầu hỏi.
"Không biết." Lâm Phàm lắc đầu.
Hai người nhìn nhau, đích thật là không biết, vậy thì quyết định tìm từng tầng, trước sau gì cũng ra.
Các bệnh nhân và người nhà của họ đi ngang qua một già một trẻ này đều ngoái lại nhìn Lâm Phàm và Trương lão đầu không dưới một lần.
Bởi vì dáng vẻ bọn họ hiện tại trông thật bơ phờ, mệt mỏi, nhưng thần thái lại hớn hở, hào hứng, trông vô cùng quái dị.
Nhất là ở đằng sau lưng áo của hai người còn có mấy chữ in nổi rất to, rất dễ thấy: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn!