Chương 119: Tin Tức Khẩn Cấp (2)
Tin Tức Khẩn Cấp (2)
Nàng biết bọn họ là bệnh nhân tâm thần, tinh thần rất nhạy cảm, không có khả năng bị kích thích, nếu như bị kích thích mà nói, rất có thể sẽ bùng nổ làm ra sự tình ghê gớm nào đó.
Bát phụ mắng nửa ngày, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Đồng thời cảm giác gia hỏa đối diện dường như có bệnh.
Bà đã mắng lâu như thế, ấy vậy mà đối phương chẳng nói gì, cứ nhìn bà mà cười, cười đến nỗi khiến lòng bà cũng thấy hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn ta nữa.
Đột nhiên, người vây xem xung quanh bỗng chỉ trỏ nói.
"Các ngươi xem, bọn hắn mặc quần áo của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn kìa."
"Má nó, không lẽ là bệnh nhân tâm thần? Người phụ nữ kia cũng ghê gớm thật, ngay cả người bị bệnh tâm thần mà bà ta cũng dám mắng, không sợ bị hắn lao lên chém chết à?"
"Chúng ta mau tránh xa ra một chút, chớ dẫn họa lên thân."
Bát phụ cồng kềnh dĩ nhiên cũng nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, lập tức giật mình nhìn tới trang phục của một già một trẻ đối diện, sau đó lại nhìn thấy nụ cười bất biến trên mặt bọn họ, nội tâm bà đột nhiên dâng lên một tràng sợ hãi.
Bà nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm chỉ vào mặt “người phụ nữ bán hoa”, đoạn mắng: “Ngươi có gan thì cứ việc tìm bệnh tâm thần tới giúp ngươi, ngươi chờ đó, lão nương không để yên chuyện này đâu."
Dứt lời, bà ta liền lủi đi mất.
Người chung quanh thấy vậy liền ồn ào chỉ trỏ.
Mà “người phụ nữ bán hoa” thì cũng cực kỳ xấu hổ, vội kéo tay một già một trẻ kia rời khỏi nơi này, thẳng đến khi không có người nào chú ý thì mới thở hổn hển dừng lại.
Nàng không nghĩ tới sẽ gặp lại hai bệnh nhân tâm thần mà mình có duyên gặp gỡ lần trước.
Người khác có lẽ sẽ rất sợ bọn họ, nhưng nàng thì không, thậm chí còn cảm thấy Lâm Phàm và lão Trương rất đáng thương.
"Sao các ngươi lại ở đây?" Người phụ nữ hỏi.
Lâm Phàm đáp: "Ta đến đây thăm bằng hữu, chỉ là bằng hữu của bọn ta dường như không quá hoan nghênh chúng ta tới."
Nội tâm Trương lão đầu vẫn đang thấy rất mất mát, không vui kể lại:
"Tối hôm qua chúng ta đã lén lút trốn ra ngoài, vất vả cả đêm đi tới đây thăm Lưu Khải, vả lại Lâm Phàm còn đem bảo bối mà hắn rất thích thế chấp cho người khác để mượn ít tiền, mua quà tặng cho y, nhưng y lại không vui, cũng không chịu nhận quà."
“Người phụ nữ bán hoa” không biết bằng hữu trong lời bọn họ là ai, nhưng nghe đến việc tối hôm qua hai người này lén lút trốn khỏi bệnh viện, nàng liền mơ hồ đoán được tình huống là như thế nào.
Ùng ục ùng ục!
Đúng lúc ấy, bụng của lão Trương kêu lên, hiển nhiên là đang rất đói bụng.
"Cám ơn các ngươi đã giải vây giúp ta, ta mời các ngươi ăn điểm tâm, đi theo ta." Người phụ nữ đề nghị.
Lâm Phàm vốn định nói không cần, hắn muốn về nhà, chỉ là Trương lão đầu lại lôi kéo tay Lâm Phàm, biểu hiện ông rất muốn ăn, thế nên hắn chỉ có thể thuận theo ý của lão Trương. Có điều hắn vẫn hơi ngạc nhiên, không phải ban nãy ông đã ăn hết một nửa cây lạp xưởng hun khói rồi sao, sao lại đói bụng rồi?
….
Cửa hàng điểm tâm.
Trương lão đầu bưng lấy bát cháo, tâm tình đắc ý uống ừng ực từng ngụm xuống bụng, ngon quá, lại dễ uống nữa, hệt như uống Sprite vậy.
"Ăn ngon không?" Lâm Phàm cười hỏi.
Trương lão đầu quẹt tay ngang miệng, "Ừm, ngon lắm."
Người phụ nữ trải qua những chuyện ồn ào kia khiến tâm tình cũng không tốt, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng vui sướng vì được ăn bát cháo nóng của hai người bọn họ khiến nàng thấy nhẹ lòng hẳn, những việc không vui trước đó hết thảy đều bị ném sau ót.
Đúng vậy a.
Nhìn một già một trẻ này mà xem, bọn họ sống cô độc, đầu óc lại không bình thường, cả đời phải chôn mình trong bệnh viện, thế mà bọn họ vẫn có thể sống vui vẻ khoái hoạt như thế, ít ra thì so với họ nàng còn bình thường hơn, tự do hơn, thế thì cớ gì nàng cứ phải u sầu vì những chuyện không đâu?
Sức ăn của Lâm Phàm và lão Trương tương đối khá.
Lão Trương đã ăn liên tục ba bát cháo.
Lâm Phàm thì được hai bát.
"Đủ no không? Nếu không đủ, ta gọi thêm đồ ăn cho các ngươi." Người phụ nữ quan tâm hỏi.
Lão Trương vừa muốn nói, ta còn muốn ăn thên hai cái bánh bao thịt, nhưng Lâm Phàm đã lặng lẽ vỗ nhẹ lên đùi lão Trương, khẽ lắc đầu.
"Cám ơn ngươi, ta ăn no rồi." Lâm Phàm mỉm cười.
"Ta cũng ăn no rồi." Trương lão đầu lộ ra nụ cười biết ơn.
“Người phụ nữ bán hoa” dĩ nhiên có ánh mắt tinh đời, vừa trông thấy bộ dáng của hai người liền hiểu rõ, không nhịn được nở nụ cười, sau đó vẫy tay.
"Lão bản, mang thêm cho ta hai lồng bánh bao thịt."
Sau đó quay sang nói với bọn họ:
"Ăn thêm đi, bánh bao thịt ở đây ngon lắm."
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nhìn nhau, bọn hắn từ trong ánh mắt của đối phương thấy được ánh sáng nhấp nháy.
"Cám ơn ngươi."
Cả hai trăm miệng một lời.
Tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Đúng lúc này.
Ti vi treo trên vách tường đang phát một đoạn tin tức.
"Người dân chú ý, có một thông tin khẩn cấp. . ."
Phòng bếp của dì vô cùng nhộn nhịp.
Dù sao nơi này cũng là bệnh viện tâm thần mà sao các dì ấy không sợ hãi chút nào?
300 vạn làm động lực to lớn của các dì ấy.
Thường thường làm người ta có động lực vĩnh viễn không phải tâm linh canh gà, mà là năng lực thật sự.
Có một người dì vô cùng cần cù.
Đêm nay lại có thể đến sàn khiêu vũ Tiểu Hồng nhảy với một người đẹp trai.
Cửa bệnh viện tâm thần.
Có vẻ Tiếu Khải thường lui tới dừng ở phòng an ninh đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết thật sự rất đẹp, ví dụ như quyển "Bảo vệ thần cấp ở đô thị" này, cảm xúc được đưa vào thật sự là quá mạnh mẽ.
Nội dung bên trong cũng khá não tàn, vai phụ cũng khá dừng bút, nhưng đây không phải trọng điểm.
Vai chính chính là một người bảo vệ, lấy năng lực bản thân diệt sát quân đội của quốc gia và toàn cầu, vì tranh thủ thế giới hai mươi năm hoà bình, sau đó lại nghĩ tới sống như người bình thường, ẩn nấp trong thành phố và trở thành một người bảo vệ không thu hút nào, cùng tương ngộ với các người đẹp.
Tiếu Khải đọc mà nhiệt huyết sôi trào, hoàn toàn nhập vào thân phận của vai chính.
Cứ như anh chính là vị bảo vệ thần cấp kia vậy.
Ngón út hoạt động trên màn hình.