Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 118: Tin Tức Khẩn Cấp

Chương 118: Tin Tức Khẩn Cấp
Tin Tức Khẩn Cấp
Lâm Phàm cùng lão Trương có chút không biết làm sao, ngây ngốc đứng ở nơi đó, bọn hắn không nghĩ tới hảo bằng hữu lại kích động tới độ như vậy.
"Chúng ta không phải bằng hữu sao?"
"Nhìn nè, ta cùng lão Trương còn mua một hộp sữa bò tới thăm ngươi đây."
Lâm Phàm cầm hộp sữa bò lên, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười đầy chân thành.
Lưu Khải kỳ thật cũng không ghét bỏ hay kỳ thị gì bệnh tật của hai người, lại càng không có bất luận cái gì cừu hận.
Nhưng trải qua loại chuyện này, tâm tính y khó mà cân bằng ổn định được.
"Van cầu các ngươi buông tha ta đi, ta chỉ là một người bình thường, đến bệnh viện tâm thần không có ý tứ gì khác, ta không có cách nào cùng các ngươi kết giao bằng hữu."
"Cầu các ngươi hãy quên chuyện đó đi, đừng tới đây nữa, mau mau về lại nhà của các ngươi đi."
Lưu Khải tự thân cảm thụ qua sự khủng bố của người bị bệnh tâm thần, đến bây giờ phần bụng y vẫn còn ẩn ẩn đau nhói.
Lâm Phàm cùng lão Trương đứng sững ra đó, trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười như cũ, chỉ là trong nụ cười này lại có một hương vị đắng chát.
Lâm Phàm đặt hộp sữa bò xuống cái tủ gần đó, đoạn nói: “Được thôi, ta biết rồi."
"Vậy chúng ta đi trước đây. Ngươi mau khỏe nhé."
Lâm Phàm cùng lão Trương phất phất tay, hi vọng Lưu Khải cũng có thể cùng bọn họ phất tay, nói lời tạm biệt, hoặc là níu kéo bọn họ ở lại, bảo rằng mới rồi y chỉ nói đùa thôi.
Đáng tiếc… cái gì cũng không xảy ra.
Lưu Khải nhìn bóng lưng ủ rũ của hai người.
Chẳng biết tại sao lại có loại cảm giác khác thường, hơi hơi áy náy.
Y hỏi: "Có phải ta đã phản ứng quá mức rồi hay không?"
Nhân viên công tác hơi khó xử: "Có một chút..."
Lưu Khải vốn dĩ cũng chẳng phải thù ghét gì hai người Lâm Phàm và Trương lão đầu. Chẳng qua là tuổi tác y vẫn còn trẻ, chưa va chạm gì với cuộc đời, lần đầu tiên trong nhân sinh lại bị ăn quả đắng tới cỡ này, thế nên khó kiềm được phản ứng quá khích với kẻ gây ra vết thương cho mình là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.
Chung quy thì hiện tại y chỉ muốn an tĩnh dưỡng thương thật tốt, thật sự không có ý khác.
Trong hành lang bệnh viện, cả Lâm Phàm lẫn lão Trương đều đang bị hụt hẫng ra mặt. Bọn họ cất công mang quà đến thăm hỏi bằng hữu, nào ngờ vui vẻ mà đến, cuối cùng lại bị xám xịt cự tuyệt ở ngoài cửa.
"Chúng ta dễ làm người khác ghét mình như vậy sao?" Trương lão đầu suy sụp hỏi.
"Không biết." Lâm Phàm mỉm cười, chỉ là dáng vẻ tươi cười của hắn thật sự vô cùng miễn cưỡng.
Bọn họ không đi thang máy, mà là đi đường cầu thang bộ từ tầng mười hai xuống dưới đất.
Người bảo an mà Lý Lai Phúc an bài đi theo coi chừng bọn hắn cảm thấy rất khó hiểu, lầu cao như vậy, vì sao có thang máy lại không đi, cứ nhất định phải đi thang bộ, nhưng ngẫm lại thì gã liền lắc đầu.
Thôi vậy, bọn họ là bệnh nhân tâm thần mà, suy nghĩ khác người thường cũng là chuyện hiển nhiên.
Bọn họ chậm rãi rời khỏi khu nội trú, bóng lưng cô đơn vô cùng. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, ngoại trừ chính đối phương ra thì không còn bất kỳ vị bằng hữu nào khác, vốn dĩ lần này Trương lão đầu và Lâm Phàm đã cho rằng sẽ có người nguyện ý cùng bọn hắn làm bằng hữu, lại không nghĩ tới hóa ra chỉ là ảo tưởng của chính mình.
Người đi ngang qua một già một trẻ này đều khoa trương tránh né xa xa.
Không phải là vì Trương lão đầu và Lâm Phàm làm gì bọn họ, mà là khi vô ý đi tới gần, mọi người đều mơ hồ cảm giác được trên người hai người kia tản mát ra một loại khí tức kỳ quái, cảm giác áp bách và kiềm nén đến cùng cực khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nếu như không có đoán sai, cái cảm giác đó hẳn chính là sự cô đơn tịch mịch.
"Tránh ra, tránh hết ra."
Đúng lúc ấy, có tiếng người đột ngột quát lớn, xem ra tràng diện phía trước có chút hỗn loạn.
Có vài người đàn ông dìu một vị lão nhân vội vã chạy về phía bệnh viện.
Mà ở đằng xa, có một người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang thô bạo nắm lấy tóc của một phụ nữ trẻ tuổi khác.
"Con tiện nhân kia, ngươi dám câu dẫn cha ta à? Tiền ngươi kiếm đều là kiếm từ trên thân hàng xóm sao? Ngươi không biết cha ta vốn có tiền sử đau bệnh ốm yếu à, lại còn dám trốn tránh trách nhiệm, nói không có quan hệ gì với ngươi? Ngươi đừng hòng trốn, mau vào bệnh viện chịu trách nhiệm cho ta."
Người phụ nữ trung niên nọ mặt đỏ tới mang tai, bộ mặt rất dữ tợn, thân hình béo ú cồng kềnh, mở miệng ra là mắng chửi ồn ào khiến ai nhìn vào cũng thấy thiếu thiện cảm với bà ta.
Người vây xem xung quanh rất đông, nhưng đại đa số đều là tới nhìn náo nhiệt.
Về phần xuất thủ khuyên giải? Cơ bản không có ai nghĩ tới.
Thậm chí còn có kẻ hút thuốc, đứng cười hì hì cầm điện thoại quay clip lại.
"Ồ! Là vị tỷ tỷ tốt kìa."
Lâm Phàm vô tình liếc mắt qua, trông thấy thân ảnh quen thuộc kia thì rất ngạc nhiên, đó chính là “người phụ nữ bán hoa” trước đây đã từng nấu canh cho hắn và lão Trương ăn.
Bọn hắn không nghĩ tới sẽ gặp được nàng ta ở nơi này.
Đúng lúc ấy, tình huống hiện trường dường như có chút muốn nổ tung.
Vị bát phụ cồng kềnh kia giơ tay lên, ý định tát vào mặt người phụ nữ trẻ tuổi đối diện. Nhưng ngay lúc bà ấy vừa vung tay tới thì bỗng có một người chụp lấy cổ tay, siết chặt ghì xuống, khiến bà ta không có cách nào động đậy được
"Tỷ tỷ tốt, chúng ta lại gặp mặt rồi." Lâm Phàm phất tay chào hỏi “người phụ nữ bán hoa”, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.
"Buông tay cho ta."
Bát phụ rống giận, chỉ là mặc kệ bà có giãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát được ra khỏi gọng kìm của Lâm Phàm.
Lâm Phàm thấy mình siết hơi mạnh, làm đau tay đối phương, lúc này mới buông xuống, đứng chắn trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi, đối mặt mỉm cười nhìn bát phụ, bát phụ kia thấy vậy bèn chỉ thẳng tay vào mũi Lâm Phàm mà chửi đổng, chỉ là mặc kệ đối phương càn quấy như thế nào, Lâm Phàm vẫn một mực duy trì dáng vẻ tươi cười, ánh mắt ôn hòa nhìn bà ta.
Hắn biết bà ấy đang rất phẫn nộ.
Nhưng nếu như chửi mình liền có thể làm cho đối phương cảm giác vui vẻ, thế thì hắn nguyện ý trợ giúp bà.
"Chuyện này không có quan hệ gì với hai ngươi, các ngươi mau đi nhanh đi." Người “phụ nữ bán hoa” dĩ nhiên cũng nhận ra người chắn một bạt tai giúp mình là ai, vì thế vội vàng nói với Lâm Phàm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất