Chương 124: Tà Vật Chương Lang Ma (2)
Tà Vật Chương Lang Ma (2)
Vậy đọc truyện tranh nhé, ông ta dâng mấy cuốn truyện tranh quý báu mình cất giữ mấy năm ra, nhìn thấy tên sách, cuối cùng thì mặt không cảm xúc của mấy vệ sĩ cũng có chút rung động rồi.
'Long Hổ Báo'
'Chân Dung Những Cô Gái Xinh Đẹp'
Mấy thứ này đều là báu vật đó.
Đám vệ sĩ ngồi đó tùy tiện lật vài trang xem hình bên trong, đôi mắt giấu dưới kính râm đen xì tỏa ra ánh sáng chói lóa, có chút thú vị.
Ông chủ quán game hài lòng nhìn mọi người.
Trong lòng tràn đầy cảm giác vinh dự.
Cuối cùng cũng có thể thu phục được những vị khách khó tính này.
Chỉ cần bước vào cửa hàng này của tôi, không quan tâm ý chí của mấy người có sắt đá hay không, tôi cũng có thể dỗ dành làm mấy người cảm thấy thoải mái dễ chịu hết.
Không có chút khả năng thì rất khó kiếm tiền.
Vùng đất hoang bên ngoài thành phố Duyên Hải.
Vài bóng người xuyên qua núi rừng, ba nam một nữ, bọn họ là thành viên của đội trinh sát đặc biệt, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ cần tìm ra nơi Tà Vật tụ tập.
Hố bẫy đầu tiên xảy ra ở Thái Sơn.
Khắp nơi trên cả nước đều giấu giếm rất nhiều Tà Vật, mà mỗi một thành phố gần nhau tất nhiên đều cất giấu đại bản doanh tụ tập các Tà Vật.
Mà bọn họ cũng đã phát hiện được đại khái phạm vi tụ tập Tà Vật ở thành phố Duyên Hải rồi.
Chẳng qua chỉ chưa xác định chính xác được là ở chỗ nào mà thôi.
“Vương Nhạc, anh lợi hại thật đấy, năng lượng dao động nhỏ như vậy mà cũng có thể cảm nhận được. Nếu anh không nói, bọn tôi đã dễ dàng bỏ qua nơi này.” Một cô gái có dáng người thon thả nhẹ nhàng nói.
Cô gái đó là một cường giả Y gia Cao viện, không phải chỉ có khả năng chữa bệnh, bản thân cô ta cũng có năng lực chiến đấu không tồi.
Vương Nhạc lạc quan cười nói: "Còn may, trời sinh tôi có chút nhạy cảm với sự dao động của năng lượng thôi.”
Đột nhiên.
Bọn họ phát hiện phía trước có một bóng người đang đứng.
Có hình người.
Nhưng lại không phải người.
Cả người màu cà phê, cơ bắp rắn chắc, gân xanh nổi hết cả lên, hoàn toàn không có lấy một chút mỡ thừa, đỉnh đầu có cắm hai dây anten, càng nhìn càng thấy giống dáng vẻ của gián biến thành người.
Tà Vật Chương Lang Ma.
Con gián đó xoay người qua, đôi mắt lớn không khác gì bóng đèn, rất chất phác, phải dùng từ ngu dại mới có thể hình dung được chính xác dáng vẻ của nó lúc này.
Dễ thương!
Ngây ngốc!
“Đây là Tà Vật gì vậy?” Vương Nhạc hỏi.
Đồng đội bên cạnh đều lắc đầu, bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy loại Tà Vật này, lúc nhìn thấy mấy chủng loại Tà Vật trong Cao viện, hầu hết họ đều nhớ rất rõ về chúng, nếu có thấy Tà Vật nào có dáng vẻ hình người, chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Người đàn ông tốt nghiệp Phật Gia Cao viện nói: “Tôi qua đó chém chết nó trước, ngừa trường hợp nó dẫn các Tà Vật khác tới.”
Vừa dứt lời.
Người đàn ông Phật gia này đã biến mất không thấy, trong mấy giây phút ngắn ngủi đã xuất hiện trước mặt con gián hình người này, năm ngón tay mở ra, một chiêu Phật Gia Đại Thủ Ấn ập tới, lúc giáng xuống còn nở rộ ra ánh sáng màu vàng, phịch một tiếng, lực tác động cực mạnh, từng đợt sóng tấn công khuếch tán ra bốn phía.
Uy thế kinh người tạo ra bụi bặm bay đầy trời.
Trên mặt người đàn ông Phật gia lộ ra ý cười, trúng phải một chiêu Phật Gia Đại Thủ Ấn của anh ta, có khi đầu của Tà Vật này đã vỡ nát rồi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn.
Vẻ mặt biến sắc.
Mặt con gián hình người đó không có cảm xúc gì hết, đôi mắt dại ra kia không chứa đựng bất kỳ một sắc thái nào.
“Sao có thể?”
Người đàn ông Phật gia không dám tin tưởng, một chưởng này như thể vừa đánh vào một tấm thép vậy, không đúng, cho dù là thép cũng bị anh ta đập nát.
Nguy cơ bị đánh úp lại.
Con gián đó giơ tay lên chuẩn bị giáng một cái tát.
Người đàn ông Phật gia gầm nhẹ một tiếng, chuông vàng hư ảnh hiện lên bao phủ anh ta, đáng tiếc là do nó quá khủng bố, chuông vàng bị đánh vỡ, một cú đánh đập thẳng vào đầu người đàn ông Phật gia.
Cái đầu giống như quả dưa hấu nứt toạc ra.
Phụt!
Máu thịt trộn lẫn, mùi máu tươi phiêu lãng khắp trong không khí.
An tĩnh!
Nơi đây bỗng trở nên yên lặng đáng sợ.
Ba vị cường giả đặc biệt kia kinh ngạc đứng ngẩn người tại chỗ, đồng tử dần ra sức phóng to ra, đôi mắt tròn xoe, giống như vừa gặp phải quỷ vậy.
“Chạy đi!”
Sức mạnh của Tà Vật Chương Lang Ma quá mạnh, một chiêu đã đánh tan khiên thịt của Khai đoàn.
Nụ cười của Vương Nhạc cứng lại, đã không còn bộ dạng sung sướng nữa, cảnh tượng trước mắt tạo bóng ma tâm lý quá lớn cho anh ta, cây cối xung quanh nhanh chóng lướt qua trước mắt.
“Quá khủng bố, sao lại có thứ Tà Vật như vậy.”
“Cấp bảy hay cấp tám?”
Đừng nhìn tư thế chạy trốn của anh ta hơi chật vật, chỉ cần giữ được mạng sống là tốt lắm rồi.
Anh ta hơi hối hận khi đi vào nơi này, sớm biết thế đã nói với đồng đội đau bụng quá, tôi muốn đi vệ sinh, các cậu đi trước nhìn xem, nếu nói như vậy chắc chắn sẽ không gặp tình trạng nhức trứng như thế này.
Cả người lạnh sống lưng, đó là tín hiệu của sự nguy hiểm.
Anh ta muốn quay đầu lại xem tình hình ra sao, lại nhìn thấy đồng đội mở miệng nói với anh ta mấy câu, có lẽ do chạy quá nhanh trong gió mạnh dẫn đến không thể mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn khẩu hình hình như là đang nói...
Nguy hiểm!
Đây là nói tôi bị nguy hiểm sao?
Phụt!
Tiếng máu thịt bị đâm thủng, giống như có thứ gì đâm xuyên cơ thể anh ta.
Bước chân dần thả chậm, cúi đầu nhìn xuống ngực, ban đầu là một hốc máu, cảm giác trống rỗng như bị thiếu thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, Tà Vật Chương Lang Ma đang nắm lấy trái tim, đó là trái tim của anh ta.