Chương 129: Đại Ca, Anh Thật Trọng Nghĩa
Đại Ca, Anh Thật Trọng Nghĩa
Nhà ăn to như vậy mà chỉ có mấy người bọn họ.
Xung quanh đều là người phục vụ.
Nhóm người phục vụ tất cung tất kính hầu hạ, sợ xảy ra một sự chậm trễ nào đó.
Cô gái điếm có chút hấp tấp, không buông tay chân, câu nệ ngồi ở chỗ kia, cảnh tượng trước mắt đối với cô ta mà nói như mộng như ảo, nói trắng ra là căn bản cô ta không xứng ngồi ở chỗ kia.
Lâm Phàm cùng ông Trương lột trứng tôm, chỉ là trình độ lột trứng tôm Trương không giỏi mấy, mỗi lần lột ra, thịt tôm bị làm rách tung toé hết.
“Cho ông này.” Lâm Phàm lột trứng tôm xong thì bỏ vào trong chén ông Trương.
Miếng thịt tôm ông Trương lột cũng không được xem là quá đẹp, nhưng cũng bỏ vào trong chén Lâm Phàm: "Cậu cũng ăn đi.”
Người bình thường thấy cảnh như vậy sẽ nói.
Bạn lột đẹp hay nát, nát đổi lấy đẹp, một chút cũng không có lợi.
Nhưng bọn họ nào có nhìn ra, đây là giữa bọn họ luôn trao những gì tốt đẹp nhất cho đối phương, cái loại cảm giác sung sướng này mà không cảm nhận được sao?
"Cậu thật tốt bụng.” Ông Trương cười tủm tỉm nói.
"Ông cũng rất tốt bụng.”
Hai người đối diện nhau, theo sau là tiếng cười vui vẻ, nụ cười xán lạn là vậy, yêu thương biết bao nhiêu, chỉ là đối với những người phục vụ xung quanh mà nói, nụ cười tươi rói như vậy luôn làm người phục vụ không thoải mái, có chút làm người ta rùng rợn.
"Cô là bạn bè của bọn họ, vậy cô làm nghề gì vậy?” Tiền Tiểu Bảo tò mò hỏi.
Không có ý khác, chính là sự tò mò thuần túy.
"Tôi…” Sắc mặt cô gái điếm có chút thay đổi, đôi tay run lên nhè nhẹ, đây là chuyện cô ta mất thể diện nhất, mà bây giờ tên nhóc kia mở miệng hỏi cô ta, tất nhiên cô ta biết tên nhóc có tiền kia không biết cô ta làm nghề gì rồi, chỉ là thuận miệng dò hỏi mà thôi.
Lừa cậu ta sao?
Hay là nói ra sự thật.
Lúc cô ta do dự có nên nói ra hay không, không ngờ Lâm Phàm nói giúp cô ta.
"Cô ấy thất nghiệp đó.” Lâm Phàm nói.
Cô gái điếm khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, cái đêm mà lần đầu tiên gặp bọn họ ở khu rừng nhỏ, sao có thể không biết công việc cô ta là cái gì chứ?
Anh ta đây là ở giúp mình che giấu sao?
Tiền Tiểu Bảo nói: "Tôi nghe nói bây giờ rất khó tìm việc, cô là bạn thân của bạn tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp cô tìm một công việc, hừm… Nhà tôi lớn lắm, ngày nào cũng bị tôi làm lộn xộn, tôi cũng không thích bà dì dọn vệ sinh kia, hay là cô đến nhà tôi làm dì đi.”
"Nói về tiền lương, lúc trước trả bà dì kia hai vạn, nhưng cô là bạn của bạn tôi, chắc chắn sẽ cao một chút, trả cô ba vạn đi, cô có nguyện ý không?”
Người phụ nữ trượt chân khiếp sợ nhìn Tiền Tiểu Bảo.
Ba vạn?
Đó là tiền lương gì vậy trời?
“Tiểu Bảo cảm ơn cậu.” Lâm Phàm nói.
Tiền Tiểu Bảo cười nói: “Chúng ta là bạn bè, đây là chuyện bạn bè nên làm mà.”
Cô gái điếm cúi đầu, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, cô ta và hai bệnh nhân này quen biết chưa được bao lâu, thời gian chỉ bằng bạn bè gặp gỡ bình thường thôi.
Bọn họ cũng không được xem là bạn bè bình thường nữa.
Chỉ là cho dù bây giờ bọn họ có là bạn bè quen biết vài chục năm cũng chắc chắn không thể đủ làm để làm ra chuyện này.
Ban đêm!
Lâm Phàm và ông Trương không về Thanh Sơn.
Mà được Tiểu Bảo mời đến biệt thự cậu ta qua đêm.
Ba người bọn họ thay đồ ngủ.
Áo ngủ Tiểu Bảo là của bé heo nhỏ Bội Kỳ của George, ông Trương mặc chính là áo ngủ của George, đồ ngủ Lâm Phàm mặc là của bố George.
Giường rất lớn, cũng rất mềm mại nữa.
Bọn họ ngủ trên một cái giường, mặt Tiểu Bảo quay qua hướng Lâm Phàm, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, cứ như đang mơ trong lúc ngủ vậy.
Tiểu Bảo vẫn luôn ngủ một mình.
Buổi tối im ắng.
"Mẹ!”
Lâm Phàm nghe được Tiểu Bảo gọi 'mẹ' trong mơ, anh ta mỉm cười rồi vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Bảo.
Anh ta có thể cảm nhận được trong nội tâm Tiểu Bỏ rất cô độc.
Cũng giống như bọn họ vậy.
Nhưng anh ta có ông Trương làm bạn, so với Tiểu Bảo thì hạnh phúc hơn nhiều, nhìn thấy ông Trương ngủ mà đá bay cả chăn, anh ta giúp ông Trương đắp chăn lại đàng hoàng, nếu bị cảm lạnh thì sẽ sinh bệnh mất.
Bên ngoài đầu tường biệt thự, một góc âm u.
Có hai bóng dáng lén lút.
Chu Hổ và Tiểu Đệ ông ta chưa bao giờ từ bỏ ý tưởng bắt cóc con nhà giàu.
Bọn họ ngồi canh trong WC của trường quý tộc ba ngày, cuối cùng người bắt cóc cũng ra, khi chuẩn bị hung hăng kiếm chút lời, lại xảy ra một chút ngoài ý muốn nhỏ.
“Đại ca, chúng ta bắt cóc ở đây có phải có hơi nguy hiểm không?” Tiểu Đệ hỏi.
Không phải anh ta không tin ý tưởng của đại ca, anh ta có thể thề với trời, tôi vẫn luôn trung thành và tận tâm với đại ca, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ quyết sách của đại ca.
Chỉ là anh ta cảm giác bây giờ có hơi mạo hiểm.
Vết sẹo trên mặt Chu Hổ vào ban đêm trông vô cùng dữ tợn, ông ta hạ giọng nói: “Yên tâm, trong lòng tao hiểu rõ.”
Người mà thường nói trong lòng hiểu rõ.
Chắc chắn trong lòng không có số.
Bọn họ ngồi canh ở đây vài ngày rồi.
Ngày nào bọn họ cũng tới đây để nghiên cứu địa hình.
Chung quanh có bao nhiêu cameras đều biết rõ, tình hình bảo vệ biệt thự cũng hiểu rõ hết.
“Đại ca, em tin tưởng anh.” Tiểu Đệ kiên định nói.
Chu Hổ nói: “Chờ đến khi xong chuyến này, đại ca đưa mày đi tìm chút chuyện vui, không phải mày thích nhân viên kỹ thuật trung tâm Tẩy Dục kia sao, chỉ cần xong chuyện, cô ta chính là của mày.”
“Đại ca, người ta là dân lành, làm kỹ thuật viên để kiếm sống, ép dân lành làm kỹ nữ cũng không được đâu.”
Tuy nói Tiểu Đệ lớn lên có chút đáng khinh, nhưng là người có nguyên tắc, ví dụ như ép dân lành làm kỹ nữ, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Chu Hổt nhìn Tiểu Đệ một cách quái dị.
Bây giờ Tiểu Đệ có tinh thần trọng nghĩa như thế sao?
Bỏ đi.
Nói nhiều tốn công.
"Tao đã thăm dò tình hình rõ ràng, cũng bản vẽ mặt phẳng của khu biệt thự này, cống thoát nước này có thể thông vào bên trong biệt thự, đến lúc đó chúng ta đi vào từ nơi này, sau đó đến phòng ngủ chính, dùng mông hãn dược mê tên kia, rồi lại theo cống thoát nước ra tới, kia này bút mua bán liền thật sự ổn.”
Chu Hổ như đã nhìn thấy đống tiền rực rỡ đang vẫy tay với ông ta.
Tâm tình rất tốt.
Trái ôm phải ấp, cơ hội gia tài bạc triệu ở ngay trước mắt.