Chương 130: Chúng Tôi Thật Sự Đến Thông Cống Thoát Nước
Chúng Tôi Thật Sự Đến Thông Cống Thoát Nước
Sau đó.
Bọn họ thật cẩn thận xốc nắp giếng lên, nhìn chung quanh không có ai, chập choạng bò vào, sau đó liền đóng nắp giếng lại.
"Thúi quá.”
“Kiên nhẫn một chút, kẻ có tiền tài đều thúi hết, nhưng đối chúng ta mà nói thì đó là hương thơm.”
“Đại ca, anh nói chuyện nghe rất có học.”
“Ha hả! Nói thừa, nhớ năm đó nếu không phải vì anh em mà chém người khác ba đao, bị bắt thôi học, với cái đầu của tao, chắc chắn có thể đạt đến giai đoạn tinh anh.”
“Đại ca thật trọng nghĩa.”
Chu Hổ rất hài lòng với Tiểu Đệ, tuy rằng gầy như củi khô, lớn lên cũng bủn xỉn, nhưng đi theo ông ta một khoảng thời gian dài như vậy, chịu khổ chịu nhọc, cũng không so đo hồi báo, ông ta rất hài lòng.
Tìm đâu ra Tiểu Đệ như vậy đây.
Bất kể như thế nào cũng phải có chút công lao, cho Tiểu Đệ thấy sự mạnh mẽ đại ca.
“A!”
Đột nhiên.
Tiểu Đệ hét lên một tiếng, rụt mình lại trốn ở phía sau Chu Hổ, giống như bị thứ gì dọa sợ vậy.
"Mày kêu cái gì mà kêu, không sợ người khác biết chúng ta ở bắt cóc à?” Chu Hổ bị hành động của Tiểu Đệ làm hoảng sợ, nói thật, ông ta không phải người nhát gan, nhưng đối với tiếng la hét bất chợt như vậy, ông ta cũng sẽ kêu hai tiếng mạnh mẽ theo phản xạ bẩm sinh để tăng dũng khí.
"Rắn, có rắn.” Tiểu Đệ sợ hãi nói.
Chu Hổ liếc mắt nhìn Tiểu Đệ một cái.
“Nhìn điểm tiền đồ này của mày, sau này đừng nói người ta là theo tao ra vào nhé.”
Nói là nói như vậy.
Nhưng động tác ông ta không chậm.
Đi tương đối nhanh.
Có rắn thì tất nhiên phải trốn, chỗ ở của rắn dơ bẩn như vậy, ngộ nhỡ bị cắn một nhát, nhiễm bệnh vi khuẩn gì, vậy thì xong con bê.
Trong phòng.
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt ra.
Hình như anh ta nghe thấy tiếng động.
Nhìn thấy ông Trương cùng tiểu bảo ngủ ngáy khò khò.
Anh ta trầm tư một lát, xuống giường đi xem.
Căn biệt thự rất lớn.
Anh ta có hơi lạc đường, Tiểu Bảo sống trong này nhất định rất vui vẻ, có thể chơi trốn tìm là ước mơ của biết bao nhiêu người.
Đi vào trong sân.
Vừa nãy nghe thấy tiếng động, hình như là truyền tới từ bên kia.
Ngẩng đầu nhìn màn đêm, ngôi sao xinh đẹp lấp lánh giữa bầu trời đêm làm tâm trạng con người ta cảm thấy vui vẻ.
Dẫm lên cỏ đi vào nơi phát ra âm thanh.
Anh ta nhìn nắp cống thoát nước, im lặng suy nghĩ.
“Sao âm thanh có thể truyền đến từ nơi này?”
Anh ta ngồi xổm xuống trước nắp giếng, không thấy chút động tĩnh nào, cảm thấy thật sự kỳ quái.
Trong phòng giám sát.
Đám vệ sĩ đang uống Coca ướp lạnh, cắn miếng gà rán mới được giao tới, chỉ cần ngày qua ngày như vậy cũng coi như không tồi rồi.
Bọn họ đều là vệ sĩ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ra bên ngoài đều được người ta điên cuồng cướp đoạt, đương nhiên, nơi này cũng có những tên khốn thật giả lẫn lộn.
Chẳng hạn như đi vào bằng cửa sau.
Dương Chân Hổ chính là một đặc thù của việc đi vào bằng cửa sau, anh ta chẳng có bản lĩnh đặc biệt gì, năng lực chiến đấu cực thấp, nhưng được cái anh ta thuộc lòng sổ tay vệ sĩ cộng thêm vẻ mặt hung tợn đó, quả thật không cần nhiều lời cũng đủ dọa người rồi.
Chỉ cần kẻ trộm thông thường nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, đã không dám nhúc nhích.
Dương Chân Hổ uống Coca, cắn gà rán, dụi dụi mắt nhìn màn hình: “Các người đến xem, tên điên này đang làm gì vậy? Chắc hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến sau vườn thì đúng là dọa người quá.”
Anh ta rất tò mò về bạn bè của cậu chủ nhà mình.
Có nghĩ như nào…
Cũng cảm thấy mấy người bạn này vô cùng kỳ quái.
“Đừng quan tâm đến chuyện của người ta, đó là bạn bè của cậu chủ, chúng ta chỉ cần chịu trách nhiệm với sự an toàn của cậu chủ là được rồi.”
“Không thể nói thế được, hai người bạn của cậu chủ đều là người bệnh tâm thần đó, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì, theo như tôi biết, phần lớn nguyên nhân những người bệnh tâm thần tử vong đều là do bọn họ tự tìm đường chết.”
“Nếu chúng ta cứ mặc kệ không hỏi, một khi xảy ra chuyện...”
“Chuẩn bị cuốn gói đi là vừa.”
“Mất đi ba vạn tiền lương mỗi tháng.”
“Không có ai thay chúng ta trả năm cái bảo hiểm và một thuê nhà nữa.”
“Không còn được bao ăn bao ở nữa.”
Bọn họ liệt kê ra tất cả những chuyện đáng sợ nhất, đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy qua bên kia.
Dương Chân Hổ vội vàng uống sạch ngụm Coca, chạy theo phía sau. Bởi nhờ có công việc này mà anh ta mới có thể ổn định, cho dù ai nhìn thấy anh ta cũng phải ngưỡng mộ.
Có thể bảo vệ cho người giàu nhất tương lại điều vinh quang đến cỡ nào chứ.
Lầm Phàm ngồi xổm trước nắp cống thoát nước một lúc lâu.
Anh ta tự hỏi.
Tại sao mới vừa rồi lại nghe thấy tiếng động, lại còn có thể nghe được cống nước phát ra âm thanh, hay là anh ta có dị năng đặc biệt nào đó rồi không?
Ôi!
Anh ta có cảm giác không thể tin nổi!
Ánh đèn pin chiếu qua.
"Ngài Lâm, anh làm gì ở đây vậy?” Dương Chân Hổ cung kính hỏi.
Vì người này là bạn của cậu chủ, cũng chính là khách quý, đừng tưởng là bệnh nhân tâm thần thì có thể không khách khí, không phải bọn họ không biết tính tình của cậu chủ, không cần biết ai đúng ai sai, cuối cùng người sai cũng chắc chắn là đám vệ sĩ bọn họ.
“Tôi tên Lâm Phàm.”
“Vâng, tôi biết rồi, ngài Lâm.” Dương Chân Hổ đáp.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua đối phương, cảm thấy người này nhất định có vấn đề, nhưng mà anh ta cũng sẽ không kì thị bất kỳ ai, bọn họ đều là vệ sĩ của Tiểu Bảo, nên có thể coi như là người tốt.
“Tôi nghe thấy có âm thanh trong đó.” Lâm Phàm chỉ vào cái nắp: "Mọi người cùng nhau đến xem đi, quả thật rất thần kỳ.”
Đám vệ sĩ liếc nhìn nhau, đều là ánh mắt đều mang một ánh sáng bị tiền thuyết phục.
Không thể đắc tội bạn bè của cậu chủ..
Yêu cầu cùng xem, vậy thì cùng xem thôi.
Tuyệt đối đừng quên đối phương là một bệnh nhân tâm thần.
Rất nhanh chóng.
Một đám vệ sĩ vây quanh nắp cống, giống như Lâm Phàm, lẳng lặng ngồi xổm xuống đó, gió đêm xôn xao, mang theo hơi lạnh nhưng mọi thứ vẫn như thường.
Bên trong cống thoát nước.
Chu Hổ mang theo Tiểu Đệ đang đi ở trong, tuy bên trong dơ bẩn nhưng vẫn không ngăn được quyết tâm bắt cóc Tiền Tiểu Bảo của bọn họ.