Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 131: Chúng Tôi Thật Sự Đến Thông Cống Thoát Nước (2)

Chương 131: Chúng Tôi Thật Sự Đến Thông Cống Thoát Nước (2)
Chúng Tôi Thật Sự Đến Thông Cống Thoát Nước (2)
“Nhớ kỹ cho tao, lần này cần phải quyết đoán, tay chân nhanh nhẹn lên, chúng ta sẽ trở thành tỷ phú. Từ nay về sau, nửa đời còn lại của chúng ta sẽ ngợp trong vàng son.” Chu Hổ nói.
“Đại ca, thế nửa đời trước của chúng ta thì sao?” Tiểu Đệ coi bộ không được thông minh cho lắm hỏi.
Chu Hổ hạ giọng: “Nửa đời trước thì chúng ta làm việc trong cống.”
Cống thoát nước thật an toàn.
Không có việc kỳ lạ nào là không thể che dấu được.
Bọn họ đi tới cuối cùng, trên đầu chính là nắp cống.
Chu Hổ biết mình là người liếm máu trên mũi dao mà sống, không có khả năng làm một người bình thường, ông ta cũng đã từng thỉnh một vị đại sư tính số mệnh cho mình.
Đại sư nghiêm túc nói với ông ta.
Nửa đời sau của ngươi chôn trong bóng đêm, thế giới sẽ vì ông mà trở nên tốt đẹp hơn.
Ông ta không hiểu những ý tứ trong lời nói này.
Nhưng ông ta hiểu được, nếu đặt ở cổ đại, ông ta nhất định là một vị anh hùng kiệt xuất, càng giống như thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa Yết Can kia.
Bò lên cầu thang sắt, dùng sức đẩy nắp cống.
Hương vị tiền tài đập thẳng vào mặt.
Ánh sáng chiếu rọi bóng tối, hai mắt ông ta trở nên sáng ngời.
Tiếng kêu của côn trùng trở nên đặc biệt chói tai.
Mấy ngọn đèn pin chiếu thẳng vào mặt ông ta.
Chút biến hóa nhỏ trên khuôn mặt khó tránh khỏi ánh mắt của mọi người.
Ánh sáng quá chói mắt.
Ông ta che mắt lại.
Sau khi đã quen với ánh sáng, thấy rõ tình huống, là một đám người ngồi chồm hổm chung quanh, lẳng lặng vây lấy ông ta.
Chu Hổ có chút hấp tấp, yết hầu nhấp nhô, thứ đang nuốt vào không phải nước miếng mà là khiếp sợ.
“Nếu tôi nói, tôi đến thông cống, các người có tin không?”
Ngay chính ông ta cũng không tin nổi.
Điều Chu Hổ từng kiêu ngạo nhất chính là vết sẹo trên mặt mình, ngang ngược, bá đạo, dấu ấn của sự hung hãn có một không hai này.
Nhưng bây giờ ông ta lại cảm giác có vết sẹo này không được tốt lắm.
Làm cho người ta cảm thấy không giống với người tốt.
Một đám vệ sĩ lôi Chu Hổ từ dưới cống lên.
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi, đau tôi.”
“Tiểu Đệ vẫn còn ở dưới, làm phiền các người lôi nó lên.”
Tiểu Đệ đi ở phía sau đại ca, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thấy miệng hố sáng rực, vô số cánh tay thò ra, dọa cho anh ta hét chói tai.
Quỷ, có quỷ.
Đó là bàn tay của quỷ, chúng nó muốn kéo tôi, tôi còn chưa có bạn gái, vẫn còn chưa thông đồng với kỹ thuật viên Tiểu gì đó đâu.
Đêm tối im ắng.
Chu Hổ và Tiểu Đệ hai tay ôm đầu, ngồi xổm trong góc tường.
“Chúng tôi thật sự đến thông cống thoát nước.” Chu Hổ cười nịnh bợ, kết hợp với vẻ mặt đó trông có chút ghê tởm.
“Câm miệng.” Đám vệ sĩ tức giận quát.
Bọn họ thật không ngờ có người muốn chui qua cống vào đây, nếu không phải nhờ anh Lâm phát hiện kịp thời, bọn họ còn đang vui vẻ ăn gà rán uống Coca, rất có thể sẽ không chú ý đến động tĩnh bên này.
Lâm Phàm nói: “Có phải chúng ta từng gặp nhau không?”
Chu Hổ nhìn thấy rõ mặt Lâm Phàm, trong lòng không khỏi co rúm lại, đây không phải là con quái vật ngày đó bị bắn nhưng không tróc miếng da nào sao.
Sao lại gặp anh ta ở chỗ này.
Gặp quỷ rồi!
“Hình như không có, nhưng mà tôi đã đi thông cống rất nhiều nhà rồi, có lẽ người thông cống nhà anh chính là tôi đó.” Chu Hổ nói.
Ông ta là một người rất có khí phách.
Còn có người này, người này, chính là cái người bị một viên đạn xuyên qua mà không chết, chỉ để lại một dáng người nhỏ bé.
Chu Hổ không muốn để anh ta nhìn thấy, thế nào là một tên ác nhân thật sự.
Nhưng mà bây giờ...
Tôi đến thông cống thoát nước thật mà.
Đám vệ sĩ đương nhiên sẽ không tin bọn họ đến để thông cống thoát nước.
Bọn bắt cóc sao?
Nhưng điều bọn họ không ngờ chính là ngài Lâm lại tin tưởng bọn họ đến để thông cống thoát nước.
Đám vệ sĩ nhìn nhau.
Tất cả đều gật gù ngầm hiểu, ngài Lâm đã nói rằng, đó chính là đừng hỏi tại sao, cho dù hỏi cũng sẽ không nói cho họ biết.
"Buổi tối mọi người không ngủ sao?" Lâm Phàm hỏi.
Anh ta xem qua tin tức ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, biết bọn họ rất cực khổ.
Chu Hổ nói: "Vì vẻ đẹp của thành phố, vì sự hài hòa của xã hội, bọn tôi nhất định phải nhân lúc tất cả mọi người đang ngủ say sửa sang lại thành phố càng sạch sẽ, cho bọn họ một ngày mai tốt đẹp."
"Đúng vậy, Đúng vậy." Tiểu Đệ run cầm cập nói.
Gan anh ta rất nhỏ, vừa mới bị dọa nên rất sợ hãi.
Đã nói là chuyện này rất nguy hiểm, không phải đại ca đã nói là đã nắm chắc trong lòng rồi sao, chắc chắn cái rắm, sớm biết thế phải nói gì đó để đại ca không làm như vậy.
Anh ta rất tin tưởng đại ca, nhưng nếu nói đến học vấn, thực ra anh ta cao hơn đại ca rất nhiều, chỉ là đại ca luôn cứ khoe khoang trước mặt anh ta, anh ta cũng không muốn đại ca đau lòng, cho nên vẫn luôn nói mình là người không có học thức.
Nếu như biết trước tình hình bây giờ.
Anh ta nhất định sẽ nỗ lực chứng minh trình độ học vấn của mình, trở thành quân sư trong lòng đại ca.
Bất cứ hành động nào cũng phải được sự đồng ý của anh ta mới được.
Đáng tiếc!
Quá khiêm tốn dẫn đến tất cả mọi chuyện đều thất bại, hối hận cũng vô dụng.
"Thật sự rất có lý tưởng." Lâm Phàm khâm phục bọn họ.
Sau khi anh ta tỉnh lại thì ngủ không được nữa, rất muốn biết có phải thông cống thoát nước rất mệt hay không, cho nên anh ta mới đồng ý cho bọn họ đến thông cống thoát nước, anh ta đứng ở phía trên, Chu Hổ và Tiểu Đệ đang nỗ lực làm việc trong cống thoát nước.
Đám vệ sĩ ngăn chặn hai bên cống thoát nước.
Không phải đến thông cống thoát nước sao?
Vậy để cho các người cố gắng thể hiện một chút.
Lâm Phàm ngồi xổm bên cạnh nắp giếng, không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng lại có thể nghe được âm thanh bên trong rất rõ ràng, hai người kia đang thật sự đang cần cù dọn dẹp cống thoát nước.
Trời dần dần sáng.
Ngày 13 tháng 3!
Thời tiết rất tốt, nhiệt độ vừa phải, lại là một ngày tốt đẹp.
Lâm Phàm ngồi xổm ở bên cạnh nắp giếng suốt một đêm.
Đám vệ sĩ không dám hỏi, cũng không dám quản, dựa vào chuyện này, bọn họ đã hiểu rõ cuộc sống người mắc bệnh tâm thần là như thế nào.
Sau khi Tiểu Bảo và ông Trương tỉnh lại bèn đi tìm Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói với Tiểu Bảo, tối hôm qua có hai người lao công giúp mình thông cống thoát nước, đúng là người tốt.
Tiểu Bảo không quan tâm đến những chuyện này, vẫy tay bảo vệ sĩ đi giải quyết.
Sau đó cậu ta dẫn Lâm Phàm và ông Trương đi rửa mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất