Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 133: Cậu Diễn Tiếp Đi, Tôi Xem Cậu Biểu Diễn

Chương 133: Cậu Diễn Tiếp Đi, Tôi Xem Cậu Biểu Diễn
Cậu Diễn Tiếp Đi, Tôi Xem Cậu Biểu Diễn
Người trẻ tuổi tự tin nói: "Viện trưởng Hách, tôi cho rằng kiến thức chuyên nghiệp của tôi không chỉ đáng giá năm nghìn, mức lương mong muốn của tôi là một vạn, ông yên tâm, người bệnh chỉ cần trải qua sự huấn luyện của tôi, nhất định có thể khôi phục lại năm phần mười nhận thức như người bình thường."
Viện trưởng Hách nhìn đối phương, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười.
"Được, tôi thích sự tự tin của cậu."
Người trẻ tuổi nói: "Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ, nhất định sẽ làm cho ông hiểu giá trị của tôi xứng đáng với đồng lương này."
Viện trưởng Hách mỉm cười.
"Đi thôi."
“Người trẻ bây giờ...”
Viện trưởng Hách lắc đầu, cái người vừa nãy gì mà thường thức lý luận có chút vấn đề, nếu không phải đã từng bạn bè đề cử đến, ông ta cũng hoài nghi người này có điểm không bình thường hay không.
Còn muốn kiểm tra anh ta thật kỹ một lần.
Reng reng reng!
“Ôi! Tên đó gọi cho tôi làm gì, không phải thấy tôi được tài trợ là muốn dựa dẫm vào tôi mượn tiền chứ.”
Người gọi điện thoại cho ông ta là Độc Nhãn Long.
Trong lòng viện trưởng Hách, Độc Nhãn Long là một tên lừa tiền, nếu để Độc Nhãn Long biết câu nói này cũng không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ sẽ mang hết thẻ ngân hàng trên người ném lên mặt viện trưởng Hách rồi giận dữ hét:
Trợn to mắt chó của ông, có nhìn thấy đống thẻ ngân hàng này không?
Viện trưởng Hách nhận điện thoại rồi cười nói:
“Sao lại gọi điện thoại cho tôi thế này?”
Nếu là lúc trước ông ta tuyệt đối sẽ không kiên cường nhận điện thoại như thế, bạn cùng lớp Lưu khải còn đợi ở bệnh viện, chỉ sợ Độc Nhãn Nam lại tới muốn tiền thuốc men.
Chẳng qua bây giờ ông ta không giả chút nào.
Có tiền là có sức mạnh, muốn bao nhiêu cứ nói, chỉ cần không vượt qua một vạn đều có thể thương lượng.
“Nghiêm túc lên, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Ngữ khí Độc Nhãn Nam đầu bên kia điện thoại nghiêm trọng không giống ngày thường, bây giờ anh ta đang bận rộn chuyện chính sự, sẽ không nói vui nói đùa được.
“Bên tôi có bốn thành viên gặp được Tà Vật không xác định và bị chém giết, đã tìm thấy thi thể, có người bị đập vỡ đầu, có người bị khoét tim, có người cổ xoay tròn thành hình bánh quai chèo, căn cứ dấu chân xung quanh, bước đầu phán đoán là hành động của Tà Vật hình người.”
“Ông có nhớ tới cái gì không?”
Biểu cảm viện trưởng Hách biến thành nghiêm trọng.
“Tà Vật hình người? Không phải cậu muốn cho cho tôi chuyện bắt đầu ba mươi năm trước chứ?”
Độc Nhãn Nam trầm giọng nói: “Ngày hai mươi tháng tư.”
Đối với người bình thường ngày như vậy thật xa lạ, thậm chí cũng không biết. Nhưng đối với bọn họ mà nói lại là một cơn ác mộng khó có thể quên, nếu được bọn họ thậm chí không muốn nhớ lại chuyện đó.
Dù cho lúc ấy tuổi bọn họ rất trẻ.
Vẫn có thể cảm nhận được áp lực mang đến lúc trước.
Viện trưởng Hách nói: “Không thể được, Tà Vật ngày trước đã chết, chết rồi không chết lại được cũng không thể xuất hiện lại, tốt hơn hết cậu đừng có tự hù dọa mình, cậu cũng biết tôi là viện trưởng bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tinh thần vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, không thể chịu được đả kích có được không.”
“Hy vọng là tôi suy nghĩ nhiều.” Độc Nhãn Nam nói.
Sau khi anh ta nói xong câu đó.
Giữa hai đầu điện thoại đều hơi im lặng.
Qua một hồi lâu.
Viện trưởng Hách nói: “Nếu không cậu lại đi điều tra một chút đi.”
“Tôi đã quay về.” Độc Nhãn Nam nói.
“Hả? Mới đây đã trở lại, cậu có thể có tí tinh thần trách nhiệm không?” Viện trưởng Hách thiếu chút nữa cho Độc Nhãn Nam đi học một chương trình《 Trách Nhiệm Và Nguyên Tắc 》.
Độc Nhãn Nam nói: “Nếu lỡ chuyện này là thật, mẹ nó nói không chừng tôi cũng không về được.”
“Cậu nói cũng có lý, rốt cuộc cậu cũng chỉ có một mình, năm đó hơn một nửa trong số mười cường giả tử thương mới miễn cưỡng chém giết được thứ đó, nếu cậu thật sự gặp được có khả năng tôi sẽ phải tham dự lễ tang của cậu, sau đó góp tiền, tiện thể chảy xuống vài giọt nước mắt tình thân.” Viện trưởng Hách nửa nói giỡn nói.
“Ông có thể nghiêm túc hay không, tôi đang nói chuyện rất quan trọng với ông đấy.”
Độc Nhãn Nam muốn cầm chùy đập Hách Nhân tới chết thôi.
Viện trưởng Hách nói: “Tôi đã rất nghiêm túc rồi, huống hồ chuyện này cậu tìm tôi có ích lợi gì, tôi chỉ là viện trưởng của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, dù cậu có thiếu người cũng không thể bắt tôi thả bệnh nhân của tôi ra làm bia đỡ đạn cho cậu đâu.”
Tít tít!
Độc Nhãn Nam lập tức cúp điện thoại.
“Thật không hiểu được bây giờ người ta nghĩ như thế nào.”
Viện trưởng Hách lắc đầu, ông ta hiểu tâm trạng của Độc Nhãn Long, gặp được bao nhiêu chuyện khủng khiếp đều thích tìm bạn bè nói một câu, nhưng nói nhiều cũng vô dụng, không làm cùng một ngành thì giao tiếp cũng không thông.
Ông ta nghĩ tới mấy lời Độc Nhãn Long vừa nói rồi trầm tư, nếu tình huống đúng như đối phương suy đoán thì có thể tính thật sự rất khéo.
Thứ đồ chơi đó quá khủng bố.
Lại còn rất không dễ chết.
Nếu không thì thương lượng với tài trợ cường hào đi tài trợ mấy trăm triệu, trực tiếp di chuyển trung tâm bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đến nơi an toàn.
Việc này còn cần phải được cân nhắc cẩn thẩn.
Trong hành lang.
Vẻ mặt Trần Tường lạnh lùng, anh ta thân là người học thường thức lý luận bệnh nhân tâm thần, anh ta cực kỳ kiêu ngạo, dù sao anh ta cũng được xem như nhóm đầu tiên tốt nghiệp thường thức lý luận trong nước.
Bằng cấp cao, chuyên ngành mới, nhân tài cấp bách cả nước cần.
Lúc nãy nói chuyện với viện trưởng một lát, anh ta cảm giác được viện trưởng có một chút hờ hững coi thường chuyên ngành của anh ta, nếu không phải bởi vì viện trưởng là bạn của hiệu trưởng trường anh ta, anh ta chắc chắn sẽ dạy cho viện trưởng Hách một khóa học thật tốt.
Để ông ta biết cái gì gọi là người học chuyên ngành thường thức lý luận.
Tiền lương 5000 đó là làm nhục anh ta, tiền lương một vạn khó khăn lắm mới đạt tới mức mong muốn mà thôi.
Lý Ngang rất tò mò đồng nghiệp mới đến này nên hỏi: “Tôi nghe người ta nói cậu học chuyên ngành thường thức lý luận sư, tôi cũng tốt nghiệp chuyên ngành ở trường mà chưa từng nghe qua.”
Mặt Trần Tường vô cảm nói: “Cậu tốt nghiệp Cao viện nào?”
Lý Ngang thích nhất là kết bạn đồng nghiệp mới, không phải anh ta thích giao tiếp, mà là vòng bạn bè của mỗi người đồng nghiệp mới đều có nữ thần khiến người ta chùn bước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất