Chương 134: Mau Cản Cậu Ta Lại Cho Tôi
Mau Cản Cậu Ta Lại Cho Tôi
Tài nguyên đến từ đâu?
Chắc chắn là dựa vào quen nhiều bạn bè mà đến.
“Tôi tốt nghiệp Học viện y Thường Tùng.” Lý Ngang nói.
“À, Thường Tùng, tôi có nghe nói tên Cao viện này rồi, một Cao viện bình thường, hồi tôi học cao trung, vài bạn cùng lớp học lực không tốt đều đến Thường Tùng, nghe nói tương đối loạn, không khí dạy học rất kém, người tốt nghiệp từ đó đều rất khó tìm việc.”
“Cậu có thể được nhận vào Thanh Sơn nghĩa là cậu có chút năng lực, trong nhà giới thiệu hả?”
Trần Tường vừa nói xong một bên nhìn tình hình chung quanh, cảm giác còn được, bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố Duyên Hải cũng cũng chỉ có vậy, so sánh với các thành phố lớn khác cũng có chênh lệch không nhỏ .
Không biết tại sao mấy câu nói đó đối với Lý Ngang mà nói anh ta lại có cảm giác Trần Tường nói chuyện hơi chói tai.
“Ha ha, trường học phân phối.” Lý Ngang nhịn, vì để quen được nữ thần mới, anh ta có thể chịu đựng vài chuyện nhỏ nhặt.
Trần Tường nói: “Xem ra trường các cậu cũng có năng lực.”
Sau đó anh ta nhìn thẻ nhân viên trước ngực Lý Ngang.
“Hộ lý? Tôi còn tưởng là bác sĩ, thật ra cũng đúng, tuy bệnh viện tâm thần không phải bệnh viện nhưng yêu cầu đối với bác sĩ vẫn tương đối cao, lấy năng lực của Học viện Tùng, muốn ra một bác sĩ vẫn khá khó khăn.”
Lời anh ta nói không hề có một chữ thô tục, nhưng nghe vào ta Lý Ngang lại cảm giác thật mẹ nó chói tai.
Cái thằng này không uống lộn thuốc đúng không.
Anh ta giao lưu với đối phương là muốn kéo gần quan hệ một chút, sau đó tốt bụng nói cho đối phương, cậu đợi lát nữa sẽ tiếp xúc với hai bệnh nhân tâm thần thuộc về sự tồn tại nguy hiểm nhất Thanh Sơn.
Bất kể ra sao cũng phải học cách bảo vệ chính mình.
Tuy thời gian tôi tới không lâu, nhưng tôi có thể nói cho cậu một ít bí quyết ở chung.
Nhưng với tình huống bây giờ này.
Anh ta cũng không muốn nhiều lời nữa.
Diễn tiếp đi.
Xem đến cuối cùng cậu diễn thế nào.
Lý Ngang không muốn phí lời với Trần Tường.
Người này nói chuyện thật khó nghe, không hay bằng Tôn Năng mắt to nữa cơ.
Học viện Y học Thường Tùng thì làm sao?
Có liên quan gì đến cậu? Nếu không phải dựa vào tình hình chưa chắc tôi đánh lại được cậu thì tôi nhất định sẽ trở mặt, cái gì mà nữ thần với không nữ thần, tôi Lý Ngang giống người thiếu nữ thần hay sao?
“Cậu đợi ở đây trước đã, tôi đi gọi hai bệnh nhân đó.”
Lý Ngang đưa Trần Tường đến phòng dạy học, định quay lưng rời khỏi, vốn dĩ còn muốn nói chuyện với cậu để cậu chú ý, nhưng giờ không còn tâm trạng gì nữa rồi.
Cậu tự mình nghĩ cách đi.
Trường của tôi không tốt thì làm sao? Làm sao cậu có thể xúc phạm được?
Lý Ngang ghét nhất là người khác nói về vấn đề trường học của anh ta, chỉ có anh ta mới được chửi mắng trường của mình, còn người khác thì không được.
Chỉ là... Cuối cùng tôi quá yếu đuối.
“Cậu đợi đã.” Trần Tường vỗ vai Lý Ngang và nói: “Tính cách của tôi rất thẳng thắn, nói chuyện thường hay nói thẳng như vậy, cậu đừng để trong lòng.”
Lý Ngang muốn tha thứ cho đối phương, nhưng khi anh ta đang chuẩn bị mở miệng kể cho đối phương nghe sự tình thì những lời nói sau đó lại khiến anh ta hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ ở trong lòng.
Nhìn thấy Trần Tường nở nụ cười khinh thường: “Những gì tôi nói đều là lời nói thật, Học viện Y học Thường Tùng thật sự không được.”
Lý Ngang không nói câu nào mà quay lưng bỏ đi.
Trần Tường lắc đầu, đương nhiên anh ta biết nói ra những lời này sẽ làm mất lòng người khác, nhưng cũng phải nói, đến một nơi xa lạ cần phải để người khác biết được anh ta xuất sắc đến mức nào.
Học lực, học thức... Không phải tùy tiện có thể so bì được với tôi.
Tại phòng bệnh 666.
Lý Ngang sợ hãi trong lòng đứng ở ngoài cửa, hít thở sâu, đưa tay gõ cửa.
“Tôi có thể vào được không?”
Sự lịch sự của anh ta được coi là kiểu mẫu trong phục vụ y học, chỉ có vài hộ lý và bác sĩ có thể làm được điều này.
“Vào đi.”
Lâm Phàm và ông Trương ngồi cạnh giường rung đùi và uống sữa đậu nành thứ mà họ cho rằng đó là Coca và Sprite.
Khi nhìn thấy Lý Ngang, hai người họ cười rạng rỡ.
Lý Ngang cúi đầu nhưng cảnh giác rất cao độ, chỉ sợ hai bệnh nhân tâm thần bất ngờ phát bệnh, tình huống đó thật sự rất khủng khiếp.
Có lần đã bị dọa ngất đi.
Có lần bị lừa đến bệnh viện, những chuyện này chắc chắn có liên quan đến hai bệnh nhân ở trước mắt.
“Cậu có muốn uống Coca không?” Lâm Phàm lắc đậu nành trong tay và hỏi. “Cậu có muốn uống Sprite không?” Ông Trương lắc đậu nành trong tay và hỏi.
“Cạn ly nào.”
Hai người hiểu ý nhìn nhau mỉm cười, sau đó uống một ngụm.
Đúng là hành vi đồng bộ.
Lý Ngang nói: “Viện trưởng đã mời bác sĩ cho hai người, muốn hai người lên lớp học, có thời gian không?”
Giọng điệu hỏi có thể khiến cho bệnh nhân tâm thần cảm nhận được sự thân thiện của anh ta.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Không phải là tôi ép buộc mọi người đâu, mọi chuyện đều phải xem bản thân hai người. Nếu không muốn đi thì tôi sẽ tìm cách, dù sao cũng tuyệt đối đừng nổi nóng, tôi và hai người đang đứng cùng trên một đường thẳng song song mà thôi.
Ông Trương nói: “Không đi.”
Lâm Phàm nói: “Đi.”
Lâm Phàm giải thích: “Ông Trương, kiến thức thì vô hạn nên chúng ta cần phải học tập. Học tập có thể giúp chúng ta tiến bộ, nhìn thấu được bản chất của thế giới, nhìn thấu được ý nghĩa thật sự xoay quanh ngân hà vũ trụ.”
“Đây là lời ai nói thế?” Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm chỉ bên cạnh nói: “Giáo sư bầu trời sao nói đó.”
Lý Ngang nghe thấy những lời này, trong khoảnh khắc ấy, anh ta lại cảm thấy hai bệnh nhân đang ở trước mắt mình không giống bệnh nhân tâm thần, nhưng cảm giác này lại chỉ dừng ở giây phút đó rồi trôi vào quên lãng.
Nếu anh ta không bị bệnh tâm thần thì còn ai vào đây nữa.
Trần Tường ngồi trong phòng nhìn cảnh vật xung quanh, sau đó anh ta lấy trong chiếc vali lớn ra rất nhiều dụng cụ.
Có dao găm, kéo, bếp ga mini, bật lửa...
Các loại dụng cụ nguy hiểm, một mình anh ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
“Kiến thức chuyên ngành của tôi cuối cùng đã có đất để phát huy rồi, chắc chắn bọn họ sẽ rất kinh ngạc.” Trần Tường là người rất tự tin, dựa vào cách ăn mặc và kiểu tóc sáng bóng có thể nhận ra, anh ta chẳng những tự tin mà còn rất giàu có.
Móc điện thoại ra chụp hình rồi đăng lên vòng tròn bạn bè.
‘Xin việc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, lát nữa sẽ dạy học cho hai bệnh nhân, tôi tin với năng lực của mình chắc chắn có thể biến bọn họ trở lại bình thường.’
Một lát sau có người đã bình luận.