Chương 140: Cậu Ấy Bị Đùa Bỡn
Cậu Ấy Bị Đùa Bỡn
Ông ta lúc trước cũng đã nói rồi, các người biết cái rắm gì.
Giống như bây giờ này.
Ông ta vẫn là câu nói kia, đúng là ngay cả cái rắm các người cũng không hiểu, người chuyên nghiệp về tâm thần mấy chục năm của người họ Hách giống tôi, còn ai có thể hiểu bọn họ hơn tôi nữa.
Ngay sau đó.
Một tin tức được phát sóng nói là tin tức đáng chú ý.
'Gần đây ở ngoại ô thành phố Duyên Hải có xuất hiện Tà vật, hy vọng người dân thành phố có thể sắp xếp hành trình của mình, tránh đi du lịch ở các vùng ngoại ô, nếu có chuyện không thể tránh khỏi, hy vọng sẽ kiểm soát hành trình vào buổi trưa.'
'Trưa nay công viên trẻ em Tinh Quang có Tà vật xuất hiện, may mắn hiện trường có ba thành viên bộ phận đặc biệt xin nghỉ phép nên không gây ra bất kỳ thương vong nào, một lần nữa nhắc nhở mọi người, Tà vật xuất hiện bên cạnh, xin vui lòng liên hệ với bộ phận đặc biệt trước tiên.'
Đối với những người bị bệnh tâm thần, căn bản bọn họ không thèm để ý đến những gì tin tức nói.
Bọn họ là ngắm nữ MC.
Rất nhanh.
Nữ MC biến mất, các bệnh nhân không thấy nữ MC nữa thì tự động trở về đi ngủ.
Tà Vật là cái gì?
Bọn họ không hiểu lắm.
Nếu nói đến động vật thì họ thường xuyên được nhìn thấy, chẳng hạn như kiến ở trong đồng cỏ là động vật mà họ nhìn thấy nhiều nhất, và những con chim nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh.
Đáng yêu biết mấy.
Một người đàn ông đeo kính đến bên cạnh ông Trương để xem tình hình xung quanh, sau đó hạ giọng nói: "Ông có muốn mua đồng hồ không, Rolex loại mới nhất, thủ công tinh tế, lắp ráp tại chỗ, muốn kiểu dáng nào cũng có, có ý không?"
"Tôi có." Ông Trương kéo tay áo ra, muốn cho xem đồng hồ của ông ta, nhưng đột nhiên lại thấy trên cổ tay không có đồng hồ, chỉ để lại dấu vết mờ nhạt của nét bút vẽ, sắc mặt ông ta tái nhợt hoảng hốt, sắp khóc nức nở tới nơi.
"Đồng hồ đeo tay của tôi mất rồi."
Sắc mặt ông Trương trở nên trắng bệch.
Trong hốc mắt có nước mắt.
Đồng hồ Rolex của ông ta đã không còn, đó là thứ ông ta cực khổ tích lũy rất lâu mới mua được, là thứ tượng trưng cho thân phận quý tộc.
Bây giờ chiếc đồng hồ đại diện cho thân phận quý tộc đã biến mất không thấy đâu.
Trong lòng ông ta đột nhiên luống cuống lên.
Người đàn ông đeo kính nói: “Đã không còn nữa, chắc chắn đã bị người ta trộm rồi, lại mua một cái đi, chỗ này của tôi có rất nhiều hàng tốt.”
“Tôi không có tiền.” ông Trương nói.
Người đàn ông đeo kính nhìn thoáng qua ông Trương, không có tiền thì nói sớm đi, không phải lãng phí thời gian của tôi à?
Ông ta mang theo bút vẽ rời đi.
Lâm Phàm phát hiện cảm xúc ông Trương có hơi đi xuống, vỗ vai ông ta an ủi: “Đừng nóng vội, có lẽ ông làm rơi ở đâu thôi, để tôi dẫn ông về tìm xem.”
Thật là một tình bạn tốt.
Tình bạn như vậy thật sự quá tốt.
Nếu muốn gặp được tình bạn như vậy thì chỉ có thể tìm ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Trong phòng bệnh 666.
Lâm Phàm và ông Trương lục tung tìm kiếm, Rolex rất quý, đồng hồ ông Trương biến mất không thấy đâu, đối với ông Trương mà nói là chuyện khó chịu đến mức nào.
Nhìn thấy ông Trương đau lòng rơi lệ, anh ta liền cảm giác trong tim nhói đau.
Ông Trương khó chịu ngồi ở mép giường cúi đầu gảy ngón tay, uể oải ỉu xìu, tâm trạng cực kỳ mất mát.
“Rốt cuộc thì đồng hồ đeo tay của tôi chạy đi đâu rồi.”
“Tôi đã bỏ rất nhiều tiền để mua.”
Ông ta mua đồng hồ như thế nào không ai biết, chỉ biết là sau khi có đồng hồ, tâm trạng ông Trương vẫn luôn rất tốt, lúc không có chuyện gì thì nhìn đồng hồ rơi vào trầm tư.
Ban đêm.
Tôn Năng trợn mắt tức giận.
Ban đầu là Lý Ngang trực ban đêm nay, thế nhưng người nọ lại biến mất dạng, có thể gọi điện thoại nhưng không có ai nghe.
“Mẹ nó! Lại đi đâu xem phim rồi.”
Tôn Năng bực mình.
Anh ta biết Lý Ngang có một thói quen hư nhất, chính là trong điện thoại anh ta có một phần mềm, gọi là AI đổi mặt gì đấy, thích đổi mặt nữ thần vào trong phim.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì không thể nói trắng ra được.
Chỉ có thể tự mình cảm nhận.
Đi ngang qua phòng bệnh 666.
Anh ta nhìn thấy hai người bệnh ngồi ở mép giường trong phòng, tay Lâm Phàm để trên vai ông Trương như đang nhẹ nhàng nói gì đó, làm sao cũng không nghe được, cũng không biết bọn họ đang làm gì.
Quái thật.
Không dám trêu chọc chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
Rạng sáng.
Rạng sáng ngày mười bốn tháng ba khá thú vị.
Ông Trương đang ngủ say, một chân ông ta đáp trên người Lý Ngang, đến giờ Lý Ngang vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, dù sao sau khi ông Trương châm cứu cho anh ta xong, có thể cảm nhận được rõ sắc mặt Lý Ngang có chuyển biến tốt.
Đó là hướng phát triển tốt.
Lâm Phàm nằm trên giường quay đầu nhìn sang ông Trương, tuy đã ngủ say nhưng trong lúc ngủ mơ trên mặt ông Trương vẫn mang nét khó chịu.
Anh ta xuống giường suy nghĩ rồi quyết định làm vài chuyện.
Sáng sớm.
Trời đã sáng, ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào trong phòng, khiến gian phòng bệnh tràn ngập ánh sáng, càng sâu càng dịu dàng.
Lâm Phàm và ông Trương tỉnh dậy.
“Uống miếng sữa đậu nành đi.” ông Trương lấy Đô Tương ra từ trong ngăn tủ, sau đó ném cho Lâm Phàm.
“Coca Cola.”
“Sprite.”
“Cụng ly!”
Hai người đối diện, giơ đồ uống trong tay lên, sau đó vui vẻ uống.
“Ông Trương, đồng hồ cuat ông lại về rồi.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương nhìn xuống tay, sau đó vui vẻ nói: “A! Thật sự đã trở lại, nhưng sao cảm giác như đã thay đổi hình dáng vậy nhỉ.”
Lâm Phàm nói: “Có sao? Tôi thấy đâu có, nhất định là ông suy nghĩ nhiều quá rồi.”