Chương 139: Đồng Hồ Của Tôi Mất Rồi
Đồng Hồ Của Tôi Mất Rồi
Lý Ngang không có bất kỳ ý kiến gì về hai bệnh nhân phòng 666.
Các người thực sự đã từng làm tổn thương tôi, nhưng tôi biết đó cũng không phải chủ ý của hai người, cũng giống như chủ nhiệm đã nói với anh ta rằng tôi vừa mới tới nơi này, chưa quen lắm, bản thân cảm thấy áp lực quá lớn, mới có thể gây ra những chuyện này.
Lý Ngang tôi sẵn lòng tha thứ cho hai người.
"Hai người người đang làm gì vậy?"
Lý Ngang đẩy cửa vào, mỉm cười chào hỏi hai bệnh nhân.
Ông Trương đưa kim tiêm cho Lâm Phàm, nghe thấy tiếng động, anh ta bị dọa vội vàng giấu vật báu đi.
"Không làm gì cả." Ông Trương vội vàng quay đầu lại nói.
Trong lòng Lý Ngang có chút không ổn, ông Trương cho anh ta cảm giác giống như có chuyện gì chẳng lành, anh ta tự nhắc mình nhất định phải ổn định, dù thế nào cũng không thể kích động, chỉ cần giữ trạng thái bình tĩnh thì sẽ không có chuyện gì.
"Ồ!"
Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm.
Ông nói không có việc gì vậy thì chắc chắn không có việc gì, nhưng mà bệnh nhân nguy hiểm nhất kia đang làm gì vậy?
Ngủ sao?
Lúc anh ta vừa mới tiến vào đã nhìn thấy Lâm Phàm nằm trên giường, còn ông Trương thì khom lưng cúi đầu dựa vào mặt anh ta, nếu có những ý nghĩ ghê tởm.
Cảnh tượng đó khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Anh ta đang làm gì vậy?" Lý Ngang hỏi.
Ông Trương lắc đầu: "Không, có làm cái gì đâu."
"Không có ." Lâm Phàm từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn Lý Ngang ngơ ngác.
Vào lúc này.
Lý Ngang vừa định mở miệng, nhưng đột nhiên ánh mắt anh ta trợn tròn, há hốc mồm, có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng trong lúc nhất thời lại bị bộ dáng của Lâm Phàm dọa đến phát sợ.
Trên đầu Lâm Phàm cắm một cây kim bạc, cắm rất sâu, giống như bộ dạng của nhân vật trong một bộ phim kinh dị nào đó.
Trong lòng anh ta dâng trào một cảm giác hối hận.
"A!"
Ầm ầm!
Lý Ngang ngã xuống đất, ngay cả tiếng kêu cũng ngắn ngủi như vậy.
Lâm Phàm và ông Trương quay sang nhìn nhau một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Anh ta đây là bị làm sao vậy?
Tại sao đang yên đang lành lại ngã lăn xuống đất.
"Sàn nhà hơi lạnh." Lâm Phàm nói.
"Thế để tôi đỡ anh ta lên giường vậy." Ông Trương nói.
"Tôi đến đây."
Lâm Phàm đi tới trước mặt Lý Ngang, ôm anh ta vào lòng, cúi đầu nhìn mặt Lý Ngang, lông mi run rẩy, bộ dạng như rất đau khổ...
Anh ta gặp ác mộng có phải không?
Hay là tối hôm qua không ngủ ngon, cho nên mới đột nhiên ngất đi.
Anh ta đặt Lý Ngang lên giường của ông Trương, sau đó chỉ vào anh ta nói:
"Ông Trương, anh ta cần nghỉ ngơi một chút."
Ông Trương nói: "Tôi thấy anh ta có vẻ rất mệt mỏi, tôi muốn đâm cho anh ta vài mũi, mặc dù anh ta là người xấu, nhưng vẫn rất tốt với bọn mình."
"Ông thật lương thiện." Lâm Phàm nói.
Ông Trương thẹn thùng gãi đầu: "Chúng ta đều thiện lương như nhau mà.”
Lâm Phàm rút kim bạc trên đầu ra, kim bạc dính máu, anh ta lấy một tờ giấy lau vết máu rồi đưa cho ông Trương.
"Lau sạch rồi."
Ông Trương lấy bảo bối ra, mở nắp hộp, sau đó lấy từng cây kim châm.
Lâm Phàm ghé vào mép giường, nhìn Lý Ngang nhắm chặt hai mắt, nghiêm túc nói:
"Ông Trương, anh ta có thể khỏe lại được hay không, thật sự là phải trông chờ vào ông rồi."
Vẻ mặt ông Trương nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Sau đó.
Chỉ thấy ông Trương cầm kim châm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cơ thể tiều tụy của Lý Ngang, tìm kiếm sơ hở.
Không đúng.
Làm sao có thể nói là sơ hở, mà là tìm kiếm chỗ không thuận mắt.
Hành lang yên tĩnh.
Mỗi bệnh nhân đều ở lại trong phòng bệnh của mình và chơi với những gì họ cho rằng là chuyên nghiệp nhất.
Sự biến mất Lý Ngang cũng không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Vào ban đêm.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn xem tin tức phát sóng trong phòng truyền hình.
Lâm Phàm cùng ông Trương cũng ngồi ngay thẳng ở đó.
"Anh ta tỉnh rồi sao?"
"Vẫn chưa."
"Tối nay anh ta có thể sẽ phải ngủ với chúng ta, để anh ta ngủ với ông đi."
"Được thôi."
Họ nói chuyện thì thầm, không nói với người khác rằng Lý Ngang đang ở trong phòng của bọn họ, bọn họ không phải là loại người thích phô bày ra ngoài, giúp đỡ người khác là một chuyện rất bình thường.
Nếu nói có cho người khác biết.
Cũng không phải là để nói cho mọi người biết rằng đây là một chuyện tốt chúng ta đã làm sao?
Họ không thích hành động khoe khoang này.
Trong phòng nghỉ.
Các bệnh nhân nhìn chằm chằm vào màn hình, màn hình xuất hiện hình ảnh, trong phòng nghỉ vang lên tất cả các loại âm thanh.
"Các người xem, vợ tôi lại xuất hiện rồi."
"Đó là khuê nữ của tôi đó, lúc trước tôi thật sự đã dọn phân dọn nước tiểu cho con bé."
"Lần trước tôi với cô ta gặp nhau ở rừng cây nhỏ để đánh cô ta tơi bời đến chết, nhưng cô ta không dám tới, tôi sẽ tuyên bố khiêu chiến với ông lần nữa, khách sạn Tình Cảnh phòng số 888, ông mang theo vô đế động của ông, tôi mang theo xung thiên côn, có dám đánh nhau một trận không?"
Ông Trương nói: "Cô ta là vợ của cậu sao?"
Lâm Phàm nói: "Không phải vợ tôi, là bạn qua thư của tôi thôi.”
Ông Trương đầu nhìn Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng nhìn ông Trương, trong ánh mắt hai người tỏa ra một sự kiên nhẫn hỏi thăm.
Có chút phức tạp.
Cũng có một chút làm cho người ta khó hiểu.
"Lần trước cậu nói là vợ cậu mà." Ông Trương hỏi.
"Tôi có nói thế sao?" Lâm Phàm nghi ngờ nói.
Ngay khi bọn họ nghĩ về điều đó.
Nữ MC: "Các vị khán giả, chào buổi tối.”
"Hôm nay là thứ sáu ngày 13 tháng 3, tôi là người dẫn chương trình Lương Viện của các bạn, hoan nghênh các bạn đón xem..."
Viện trưởng Hách đứng ở phía sau, vui mừng nhìn những bệnh nhân đang nghiêm túc xem tin tức.
Ông ta luôn tin rằng quyết định của mình là đúng.
Ban đầu nói để cho bệnh nhân xem tin tức, không biết có bao nhiêu người nghĩ rằng hành động này là một sự lãng phí thời gian, bọn họ tụ tập với nhau là một điều rất nguy hiểm.