Chương 142: Chuyện Thị Phi
Chuyện Thị Phi
Bọn họ ngoan ngoãn ngồi một góc trên giường, lẳng lặng nhìn Viện trưởng Hách, đối mặt với ánh mắt và nụ cười mỉm như vậy, Viện trưởng Hách thật cẩn thận cười đáp lại, các người tươi cười khiến người cảm giác không rét mà run.
Sau đó ông ta ra hiệu hộ lý chạy nhanh bế Lý Ngang ra ngoài.
Hai chân Lý Ngang không thể nhúc nhích.
Nhìn thấy Viện trưởng Hách mạo hiểm cứu vớt anh ta, nước mắt anh ta chực trào, thật sự sắp khóc.
Đến khi đã bế Lý Ngang từ trong phòng bệnh ra ngoài xong.
Viện trưởng Hách thở phào nhẹ nhõm.
Đừng nói hộ lý tầm thường, chỉ cần ông ta tiến vào phòng bệnh này là đã rất áp lực, nhìn ông ta tóc bạc một đầu là có thể biết ông ta vất vả cỡ nào, đúng là người có áp lực không thể tưởng tượng nổi.
“Hai người nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Viện trưởng Hách đứng ở cửa mỉm cười sau đó đóng cửa lại, cứ như là phong ấn hắc ám lên vậy.
Nhóm bác sĩ và hộ lý vỗ tay hoan hô viện trưởng dũng cảm.
Đối mặt với những cầu vồng rực rỡ, ông ta vui vẻ tiếp thu, nhưng thân là viện trưởng cần phải khiêm tốn, cho nên vẫy tay bảo bọn họ không cần làm như vậy, dù sao cũng không tính là việc gì khó.
“Viện trưởng, thật sự cám ơn ông.”
Lý Ngang nước mắt chực trào nắm lấy tay viện trưởng, cảm động nhưng cũng không biết nên nói gì, lúc người khác cũng không dám nhúc nhích, chỉ có viện trưởng dũng cảm đi vào, đối mặt kia hai bệnh nhân, anh ta bị cảm động đến phát khóc.
Viện trưởng Hách vỗ vai Lý Ngang, ý tứ thâm sâu nói: “Mấy chuyện thị phi tôi mặc kệ, nhưng lần sau phải chú ý.”
Lý Ngang kinh hãi nhìn viện trưởng.
Hình như câu nói này có gì đó sai sai.
“Viện trưởng, tôi không có.” Lý Ngang nói.
Ò e! Ò e! Ò e!
Âm thanh quen thuộc truyền đến, ngay sau đó hình bóng quen thuộc đẩy cáng xe cấp cứu tới.
Viện trưởng Hách mỉm cười với Lý Ngang, ý tứ quá rõ ràng, mặc kệ có hay không cứ để trong lòng là được.
Lý Ngang phát hiện đồng nghiệp chung quanh chỉ trỏ anh ta.
Anh ta biết ngay chắc chắn là tạo ra hiểu lầm.
Anh ta muốn giải thích.
Mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại lắc đầu cười khổ.
Sợ là có giải thích cũng không thông.
Anh ta rất muốn mở vòng bạn bè trên điện thoại ra, để tất cả mọi người xem vòng bạn bè của mình, tôi có nhiều nữ thần chờ tôi nhắn tin như vậy, tôi có cần phải làm loại chuyện này không?
Nhưng anh ta biết tiền tài không được lộ, nữ thần không được để người khác biết.
Nếu không người khác sẽ nhớ thương nữ thần của anh ta, gia tăng lực cạnh tranh, đây là chuyện rất không đáng.
Cuối cùng anh ta bị bác sĩ mang đi.
Trong phòng bệnh 666.
Lâm Phàm và ông Trương ghé bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi rất thoải mái, bọn họ uống sữa đậu nành, ánh mắt nhìn phương xa.
“Hình như chúng ta vẫn luôn thất bại.” Lâm Phàm nói.
“Hình như vậy.” ông Trương nói.
“Rõ ràng là muốn giúp người khác nhưng cứ để cho người khác hiểu lầm chúng ta.” Lâm Phàm nói.
“Chúng ta không kỳ thị bất kỳ ai, tuy chỗ này bọn họ có vấn đề nhưng tôi biết, chúng ta vẫn luôn muốn theo chân bọn họ làm bạn bè.” ông Trương nói.
Nói chuyện.
Hai người liếc nhìn lẫn nhau, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra tia bất đắc dĩ.
Giao tiếp thật sự rất khó.
“Nhìn xem đồng hồ đeo tay của tôi đi.” ông Trương xắn tay áo, cánh tay duỗi ra trước mặt Lâm Phàm.
“Đồng hồ thật đẹp.” Lâm Phàm nói.
“Tôi cũng cho là như vậy, tôi đã nói muốn thay cậu mua một cái, tôi đang cố gắng góp tiền, nhất định có thể mua được cho cậu.” Ông Trương kiên định nói.
Hai người nhìn đồng hồ Rolex, hơi thở quý tộc lặng yên nghịch ngợm phả ra, đó là biểu tượng quý tộc, hào quang quý tộc, người bình thường nhìn đều sẽ bị chiếu sáng đến mù cả mắt.
Bệnh viện.
Lý Ngang trải qua trị liệu, tạm thời không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng căn cứ vào những gì bác sĩ nói với anh ta thì hai cái đùi của anh ta rất bình thường, chỉ là tê liệt tạm thời mà thôi, khoảng thời gian trước chúng ta trị liệu cho một người, rất có kinh nghiệm, cứ yên tâm đi.
Trong phòng bệnh.
Trần Tường nằm trên giường bệnh, ánh mắt bình thản không ánh sáng, không phải anh ta cận kề cái chết mà là đến bây giờ vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận tại sao lại biến thành như vậy.
Lý Ngang đã đến, hai người đối diện nhau.
“Sao cậu lại tới đây?” Trần Tường hỏi.
Lý Ngang không muốn để ý tới đối phương, tên kia nói chuyện quá khó nghe, không muốn đáp lại anh ta.
Trần Tường nói: “Vẫn như tôi nói lúc trước, tôi là một người có tính cách tương đối thẳng thắn, có khả năng đã đắc tội với cậu, mà tôi phát hiện lúc ấy hình như cậu có chuyện muốn nói với tôi, chắc là muốn nói cho tôi vấn đề hai bệnh nhân kia đúng không?”
Lý Ngang nhìn đối phương liếc mắt một cái, thì ra cũng biết vậy à, đáng tiếc, hối hận trễ rồi.
“Nhưng nói thật, tôi thật sự thực cám ơn bởi vì cậu đã không nhắc nhở tôi lúc đó, vì anh ấy đã cắt ruột thừa của tôi với một góc chính xác. Ngay cả các bác sĩ cũng nói rằng kỹ thuật này không thể thực hiện được nếu không có tay nghề hàng chục năm.”
“Hơn nữa ruột thừa đó còn nhiễm trùng, cắt bỏ cũng tốt.”
Trần Tường mang theo ý cười nhìn Lý Ngang.
Lý Ngang nghe Trần Tường nói câu này thì đầu óc nghi hoặc, nói cái gì vậy, nghe chẳng hiểu gì hết, hầy, dù sao tôi cũng không nghĩ để ý tới cậu, cậu nói cái gì tôi cũng coi như không nghe thấy.
Trần Tường lấy điện thoại ra nói: “Hôm qua tôi không ngủ một đêm để nói chuyện phiếm với một nữ thần, cô ấy nhắn cho tôi một tin mà tôi không biết phải trả lời thế nào, không bằng cậu nhìn xem giúp tôi.”
Những lời này từ đầu tới đuôi đều vô nghĩa.
Nhưng lúc Lý Ngang nghe được hai từ "nữ thần" này thì trước mắt anh ta sáng ngời, ánh sáng rực rỡ...
“Được thôi.” Lý Ngang trả lời.