Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 143: Tà Vật Gà Chiến Đấu

Chương 143: Tà Vật Gà Chiến Đấu
Tà Vật Gà Chiến Đấu
Lý Ngang chảy cả nước miếng khi nhìn thấy bức ảnh.
Bikini!
Miêu tả sinh động!
Hình W…
Trần Tường nói: “Tôi cũng không quá thích những người phụ nữ như thế này, chụp ảnh mà tùy tiện để tóc rối như thế, nếu cậu có hứng thú, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
Trái tim của Lý Ngang nhanh chóng loạn nhịp, làm bộ đứng đắn nói:
“Điều này không tốt lắm đâu.”
“Tôi không giỏi về việc giao tiếp với người khác.”
Trần Tường cười nói: “Không sao, cậu cứ tha hồ tâm sự đi, tôi đã giao cho cậu, cậu thoáng một chút đi, hơn nữa tôi cũng là người giới thiệu cho cậu, tôi cũng nói với cô ấy, cậu là bạn thân của tôi.”
“Vậy… Được rồi.”
Lý Ngang cũng gắng gượng làm theo, sau đó không chờ nổi nữa nên click mở phần đề cử, thêm nữ thần làm bạn tốt, thời gian chờ đợi là dày vò, mãi cho đến khi khoảnh khắc được nữ thần thông qua thì dường như tâm hồn đã đạt được sự thăng hoa.
Trần Tường nhìn Lý Ngang khóe miệng mang theo nụ cười, lén lút trò chuyện riêng cùng với nữ thần:
'Có người giới thiệu cô cho tôi, tin nhắn anh ta gửi cho cô, có thời gian thì cô chụp gửi qua cho tôi xem nhé, tôi muốn cười quá.'
'Vâng!'
'Cô đang làm gì vậy?'
'Tắm rửa!'
'Phải chú ý giữ ấm nhé, đừng để bị cảm lạnh đấy.'
'Vâng!'
Trong lòng Trần Tường thấy thích thú, anh ta và nữ thần rất bình đẳng với nhau, còn Lý Ngang thì tuyệt đối chỉ giống như là một con chó thè đầu lưỡi ra liếm, chênh lệch là rất lớn.
Sau khi Lý Ngang thêm nữ thần vào, nhìn thấy trên giao diện không có câu từ nào, cảm giác thấy thiếu chút gì đó, sau đó trầm tư một lát, anh ta gõ vài từ rất thuần thục.
'Nữ thần cô lớn lên thật xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, tôi đã bị chìm sâu trong mê hoặc sau khi nhìn bức ảnh của cô, tôi vô cùng thích cô, tôi sẵn lòng trở thành con cừu con của cô, nghe lời mà lại đáng yêu, nuôi rất dễ, chỉ cần cho tôi cỏ là được.'
'Bao ăn no!'
Trần Tường nhìn Lý Ngang nở nụ cười đáng khinh như thế, chắc chắn là anh ta đang trò chuyện trêu đùa với nữ thần, chỉ đáng tiếc là, đợi cho đến khi anh nói chuyện xong thì tôi sẽ biết hết.
Anh ta lén lút gửi tin nhắn cho nữ thần.
'! Chụp hình cho tôi xem.'
Gì vậy?
Dấu chấm than màu đỏ là có ý nghĩa gì?
Trần Tường nhìn tín hiệu, hay là di động lại tắt máy hoặc là không có tín hiệu, phát liên tục mấy cái, dấu chấm than màu đỏ vô cùng chói mắt.
Bị block?
“Lý Ngang, cậu và nữ thần nói chuyện thế nào rồi?” Trần Tường không tin đây là sự thật, làm bộ bình tĩnh hỏi.
“Không nói chuyện gì cả, tôi đang xem vòng bạn bè đây này.” Lý Ngang nói.
Không biết vì sao, Trần Tường cảm giác miệng vết thương ở phần bụng phồng lên và khẽ đau, đó là nỗi đau của lo lắng.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của của Lý Ngang.
Chung quy anh ta vẫn là người yên lặng thừa nhận hết tất cả.
Ngày mười lăm tháng ba!
Lại là một ngày tốt đẹp.
Mà ngày này cứ như một quá khứ vội vàng đi qua vậy, không để lại một chút dấu vết nào, thế giới hoà bình không có quá nhiều biến động, mọi người chỉ muốn sống tốt là được, không còn yêu cầu gì khác.
Ngày mười sáu tháng ba!
Sắc trời âm u, có mưa nhỏ.
Trên cỏ của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Lâm Phàm đứng giữa cơn mưa nhỏ, nhắm hai mắt lại, mở ra hai tay ra, cứ như là đang ôm lấy cái thế giới âm u này.
“Trời mưa rồi, chúng ta trở về đi.”
Đôi tay ông Trương che lấy đầu, giọt mưa nhỏ giọt trên tóc, ướt lộp bộp, cảm giác thật khó chịu.
"Ông Trương, tự nhiên tôi cảm nhận được, tôi cảm nhận được gió, cảm nhận được mưa, bọn họ đang nói chuyện với tôi, tôi trả lời với bọn họ.” Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: “Bọn họ đang nói cái gì thế?”
“Không biết.” Lâm Phàm nói.
Hạt năng lượng trong thế giới đang chậm rãi dung hợp với cơ thể của Lâm Phàm, đó là năng lượng thuần túy nhất.
Ông Trương học tập theo Lâm Phàm, tự nhiên mở hai tay ra ôm, nhưng mà lại không cảm nhận được điều gì.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Viện trưởng Hách bưng chén trà được ngâm với táo đỏ Cẩu Kỷ lên, bình tĩnh uống một ngụm, nhìn hai người đang đứng ở trên cỏ, trong lòng rất tò mò, hơn nữa để ngừa hai người tiếp tục chơi đùa với điện cao áp, ông ta điều hộ công trông giữ, chỉ sợ hai người luẩn quẩn trong lòng lại tiếp tục làm loạn.
Thân là viện trưởng của bệnh viện tâm thần, phải có tầm mắt.
Nhưng nói thật.
Toàn bộ trong bệnh viện tâm thần, Lâm Phàm là người có giá trị nghiên cứu nhất.
Nhìn thì thấy phúc hậu chất phác, tưởng tượng tỉ mỉ, nhưng hễ đã nằm viện thì đều giống như có liên quan đến bọn họ.
“Cũng không biết là tình hình của Độc Nhãn Long ở bên kia như thế nào, điều tra ra xem thử Tà Vật đó rốt cuộc là ai, nếu thật là nó giống với trước kia thì thật sự rất đáng sợ.”
“Mấy năm gần đây động tác của Tà Vật càng trở nên thường xuyên hơn.”
“Độc Nhãn Long có nói là nhân loại hợp tác với Tà Vật, nghiên cứu phát minh loại Tà Vật biến dị nào đó, cũng không biết là thật hay là giả, hy vọng là giả.”
Viện trưởng Hách đứng trước cửa sổ, ục ục uống sạch chén nước trà, cảm thấy mỹ mãn thở phào, đúng thật là một loại trà dưỡng sinh tốt, uống xong thì liền cảm thấy mình trẻ lên vài tuổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất