Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 146: Thật thơm

Chương 146: Thật thơm
Thật thơm
Ngày mười bảy tháng mười!
Rạng sáng!
Tà vật lại lần nữa hạ cố đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, duyên phận đặc biệt khiến cho tà vật và hai người bệnh phòng 666 gặp nhau.
"Nhân loại không ngủ sao?"
Tà vật gà trống ngồi xổm trên chăn, trừng mắt gà nghi hoặc nhìn Lâm Phàm và lão Trương.
Nói thật.
Nó bị hai tên nhân loại nhìn có chút hoảng hốt.
Lâm Phàm nhìn con gà mái đang nhìn đăm đăm này, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó.
"Nghe lời, thêm hai quả trứng gà đi, mày có thể làm được."
Tà vật gà trống phe phẩy cái đầu, ý rất rõ ràng, ta không làm được.
"Mày có thể làm được."
Lâm Phàm tin tưởng gà mái nhất định có thể làm được.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Cho dù là tà vật cũng muốn ngủ một giấc thật tốt, ngay khi nó chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhân loại ngu xuẩn lại đánh tỉnh nó, thế này có chút quá đáng rồi.
Tà vật gà trống xuất hiện trong đầu ý tưởng muốn làm hai tên nhân loại trước mắt này chết.
Nhưng ý tưởng này rất nhanh đã bị ném qua sau đầu, cảm giác có chút không quá thích hợp. Nếu nó ra tay thì chắc chắn sẽ bị cường giả nhân loại ngành đặc thù truy tra ra được, đợi đến lúc đó sự việc sẽ không dễ giải quyết rồi.
Đêm nay Tiểu Trần trực ban.
Hắn tuần tra trong hành lang, đồng nghiệp Lí Ngang nằm viện gây ra ảnh hưởng rất lớn với hắn. Khi biết đồng nghiệp nằm viện, hắn bắt đầu nảy sinh ý nghĩ từ chức rồi.
Chỉ là ngẫm lại tiền lương và phúc lợi của bệnh viện tâm thần, hắn liền không có dũng khí từ chức nữa.
Đi đâu tìm được công việc tốt như vậy.
Haiz!
Ăn cơm là một chuyện rất khó, không hề dễ dàng.
Nguy hiểm quả thật có chút nguy hiểm.
Nhưng chỉ cần cẩn thận, hẳn không có vấn đề gì lớn đi.
Rất nhanh là đi ngang qua phòng bệnh 666, hắn có chút khẩn trương, cho dù nhìn thấy cái gì không nên thấy thì tuyệt đối cũng không được đi ngăn cản.
Khi đi ngang qua.
Hắn nhìn vào trong phòng bệnh, ánh mắt lập tức trừng lớn, giống như gặp phải quỷ. Hắn nhìn thấy hai người bệnh ngồi xếp bằng trên giường, giống như đang nhìn thứ gì đó vậy.
Bởi vì đèn trong phòng đã tắt rồi.
Chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng lờ mờ, còn về con Tà vật gà trống kia đương nhiên hắn không chú ý tới rồi.
Trong đầu của hắn ảo tưởng ra rất nhiều hình ảnh.
Hai người bệnh này đang bị phát bệnh?
Hoặc là chuyện thần kỳ nào đó đang lặng yên xảy ra trong phòng bệnh.
Bỗng nhiên.
Ánh đèn hành lang chớp lóe lúc sáng lúc tối.
Bầu không khí lộ vẻ quỷ dị, giống như đoạn mở đầu của phim kinh dị vậy.
Tiểu Trần nuốt nước miếng, hai chân hơi run run lên, nội tâm thấp thỏm lo âu. Hắn cúi đầu rất nhanh đi ngang qua.
Trong lòng khuyên bảo chính mình.
Đừng quan tâm, ngàn vạn lên đừng quan tâm, nếu không khẳng định rất nguy hiểm.
Lúc trước khi nhận lời mời của bệnh viện tâm thần, trong khảo hạch có một hạng mục yêu cầu, rằng bạn có phải người thích xen vào việc của người khác hay không, ví dụ như người bệnh muốn mở lon nước ngọt, chỉ là mãi vẫn không thể mở ra, bạn có hỗ trợ người đó hay không.
Hắn luôn nhớ rõ, lúc trước rất nhiều ứng viên bị loại bởi câu hỏi này.
Lý do là:
Bệnh viện tâm thần không cần nhân viên xen vào việc của người khác.
Đáp án thật quái lạ.
Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được đó nguy hiểm không tên.
Tiểu Trần ghét nhất chính là ca đêm, luôn có âm thanh kỳ quái vang lên, hơn nữa đồng nghiệp khác đều đã vào giấc ngủ, chỉ có một mình hắn hoặc hai người tuần tra, hoàn cảnh im lặng phối hợp với địa phương khủng bố này luôn khiến người khác hoảng hốt.
Bên trong phòng bệnh.
Lâm Phàm và ông Trương thản nhiên uống đồ uống, bình tĩnh nhìn gà mái, giống như ánh nhìn từ ái của người cha già vậy nhìn thú cưng sinh ra thứ mà bọn họ cần.
Tà vật gà trống không thể nói chuyện, nhưng suy nghĩ trong lòng rất đơn giản.
Các người có bệnh rồi.
Ta hiện tại chính là chú gà hình thể nhỏ bé, khô gầy như que củi, hơn nữa còn là một con gà trống, có thể có chút thường thức hay không.
"Lâm Phàm, cậu nói nó sẽ đẻ trứng chứ?"
"Sẽ!"
"Vì sao?"
"Nó lớn lên đáng yêu như vậy, khẳng định sẽ đẻ trứng, nếu không đúng sự thật, ngày mai tôi liền làm canh gà cho chú uống."
"Được, được."
Từng câu từng chữ hai người nói ra đều thể hiện bầu không khí hài hòa thân thiết.
Chỉ là đối với Tà vật gà trống mà nói, chung quy cảm thấy sao có chút không đúng.
Ta không đẻ ra trứng, sáng ngày mai các ngươi sẽ ăn luôn ta?
Nhân loại ngu xuẩn có chút tự tin đấy.
Vùng ngoại ô!
Đại bản thân của tà vật ở sâu dưới lòng đất, cái lỗ rất nhỏ, người bình thường khó có thể phát hiện, mà đại bản doanh dưới nền đất thì lại rất lớn, có kích cỡ bằng sân bóng.
Con gián ma tà vật ở bên trong này.
Phương thức trao đổi của tà vật không có nhân loại nào có thể nghe hiểu được.
Ý tứ đại khái chính là đồng loại của chúng ta che giấu như thế nào ở thế giới nhân loại, chờ chúng ta chiếm lĩnh được thế giới nhân loại rồi, chúng nó không cần che dấu bản thân nữa, có thể hoàn toàn bộc lộ, chém giết toàn bộ nhân loại mà bản thân chúng nó gặp được.
Câu phiên dịch này là lời tà vật con gián ma.
Mà tà vật phụ trách che dấu sự việc trực tiếp trả lời, chúng nó đều che dấu rất tốt, nhân loại ngu xuẩn này không thể kháng cự dáng vẻ đáng yêu của chúng ta, tạm thời không xuất hiện bao nhiêu thương vong.
Cho dù đám tà vật này xuất hiện thương vong thì cũng chỉ là không chịu được sự tham lam của nhân loại mà thôi.
Tà vật quạ đen là ánh mắt của tất cả tà vật, bay lượn trên không trung thành phố Diên Hải, có thể một khi đã đi là sẽ không trở lại, ai cũng không biết được nó đi đâu, nhưng tất cả tà vật đều vô cùng tin tưởng chờ đợi tà vật quạ đen trở về, tất nhiên mang về tin tức kinh người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất