Chương 148: Chúng ta phải trở thành công chức thôi
Chúng ta phải trở thành công chức thôi
Văn phòng.
Viện trưởng Hách đứng trước cửa sổ, đốt một điếu xì gà, "Xì gà mới mua gần đây, mùi hương cũng được, chỉ là có hơi thô, khi hút tôi phải hơi dùng chút sức."
"Ông nhận được một khoản tài trợ là dùng để hưởng thụ?"
Người đàn ông một mắt nhận lấy xì gà, liếc mắt nhìn, hai ngón tay ma sát, nhiệt độ nơi đầu ngón tay cực cao, châm điếu xì gà, hỏi thăm.
"Sai rồi, tôi đây là hơi xa xỉ một chút thôi."
Tâm tình gần đây của viện trưởng Hách không tồi, đến cả phẩm vị cũng cao hơn rất nhiều, điều đau đầu duy nhất chính là hai người bệnh kia không đi bệnh viện, nhưng luôn có nhân viên đi bệnh viện, loại thay đổi này hơi có chút khiến người khác không chịu được nổi.
Chính là không thể yên tĩnh được.
Ngày nào đó ít đi một người, ông ta đều có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Người đàn ông một mắt nói: "Lần này tôi tới đây là có chuyện muốn thương lượng một chút với ông."
"Anh đừng nói với tôi, chuyện anh nói lần trước cần suy nghĩ, thật sự đã cân nhắc kỹ rồi." Viện trưởng Hách giả vờ tùy ý nói.
Chỉ là ngẫm lại cũng cảm thấy có chút không quá thực tế.
Tình huống cụ thể của hai người bệnh kia hắn biết hơn so với bất kỳ ai, Độc nhãn Long cũng biết, lén nhìn chân của hắn là có thể nghĩ tới được, khi trước hắn bị hai người bệnh kia đánh liệt chân là chuyện không cách nào khiến người khác tin tưởng được.
Cũng là sự sỉ nhục cả đời của Độc nhãn Long.
Một trong những cường giả nhất thành phố Diên Hải, thế nhưng bị hai bệnh nhân tâm thần làm thành như vậy, thể diện cũng mất rồi.
"Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ rõ ràng, chính là muốn nói với ông chuyện này, tôi dự định dẫn bọn họ tới bên chỗ tôi." Độc nhãn Long nói.
Khi nói với điều này, Độc nhãn Long cũng phải nhận lấy áp lực cực lớn.
Không biết vì sao, trong đầu luôn nhớ lại tình huống ngày đó.
Lòng tò mò của con người sẽ hại chết người đó.
Người đàn ông một mắt khi nhàn rỗi sẽ nghĩ tới tình huống của hai người kia, thân là bệnh nhân tâm thần dựa vào đâu có thể đánh một cường giả như hắn chui vào trong bệnh viện, còn bị liệt nữa.
Ngẫm lại cảm giác khó có thể tin tưởng được.
Lạch cạch!
Điếu vì gà trong tay viện trưởng Hách rơi xuống mặt đất, sau đó vội vàng nhặt lên, phe phẩy bụi dính trên đầu lọc điếu, hai mắt tỏa sáng nói:
"Anh nói thật sao?"
Người đàn ông một mắt thấy ánh mắt như vậy của viện trưởng Hách lại bắt đầu do dự, ánh mắt nhìn hắn này giống như vừa nhận về mối tai họa nào đó vậy.
"Ông có phải rất vui hay không vậy?"
Người đàn ông một mắt không trả lời câu hỏi của viện trưởng Hách trước, mà là tò mò hỏi thăm.
Viện trưởng Hách thở dài nói: "Tôi vui vẻ chỗ nào đâu, thật ra tôi khó chịu, bọn họ đã cùng chung sống với tôi thời gian dài như vậy, nói tới Lâm Phàm kia đi, khi tôi tới đây vẫn còn là một đứa trẻ, là tôi trông cậu ấy lớn lên, giống như con ruột của tôi vậy, chỉ là bọn họ vẫn mãi ở nơi này, chưa từng nhìn thấy qua thế giới bên ngoài."
"Nói tới người khác đi, biết bọn họ là bệnh nhân tâm thần, thì chính là dọa khiến người khác không dám tới gần."
"Anh hiện giờ nguyện ý dẫn bọn họ rời đi, đi xem thế giới bên ngoài, tôi vui vẻ cho bọn họ, đồng thời cũng có chút không nỡ."
"Lời tôi nói đều là thật, tuyệt đối không có lời nói dối."
Sống đến cái tuổi này rồi, sao có thể không biết tình huống thế nào.
Ông ta vừa biểu hiện có chút xao động đã khơi lên nỗi đau trong lòng của Độc nhãn Long, bởi vậy lập tức thay đổi chiều hướng, giả bộ rất khó chịu, mặc kệ anh tin hay không, biểu hiện của Hách Nhân tôi tuyệt đối không có vấn đề.
Người đàn ông một mắt nhìn viện trưởng Hách.
"Bỏ đi, tôi cũng không muốn vạch trần chuyện này với ông, hai người kia tôi một trước một chút, xem xem đến chỗ tôi bên đó như thế nào."
Hắn quả thật vẫn đi trên con đường không lối về.
Mà đối với người đàn ông một mắt mà nói, tự hắn nhận thấy bản thân có thể áp chế được hai bệnh nhân kia.
"Được, lãnh đạo chính là lãnh đạo, có tình thương, có trách nhiệm, Hách Nhân tôi đại diện cho toàn thể nhân viên của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cảm ơn anh." Viện trưởng Hách thể hiện vẻ mặt nghiêm túc, lại còn thật sự chắp tay nói.
Sau đó, ông ta vội vàng lấy từ trong ngăn kéo ra tài liệu không biết đã chuẩn bị từ khi nào, bên trên viết bốn chữ to ngành đặc thù, sau đó giao cho người đàn ông một mắt.
"Làm phiền ký cái hợp đồng này trước đi."
"Không có ý gì khác, bởi vì nơi này của tôi là bệnh viện tâm thần, theo lý khi người bệnh chưa được chữa khỏi hoàn toàn, là không thể rời khỏi, cho dù tôi là viện trưởng cũng không có quyền này, nhưng thân phận của anh với tôi không giống nhau, nếu anh ký rồi vậy thì không còn vấn đề gì nữa."
Viện trưởng Hách nhỏ giọng khẽ nói, thái độ hiện giờ so với mọi ngày tốt hơn rất nhiều.
Trước kia đều là đứng ở trí giả vị cao, dùng chỉ số thông minh tuyệt đối nghiền ép Độc nhãn Long, ngôn ngữ ngẫu nhiên để lộ ra chút coi thường.
Mà hiện tại, ông ta chính là đang dỗ người đàn ông một mắt này.
Giống như đang dỗ cục cưng vậy.
Người đàn ông một mắt không nhận lấy tài liệu, "Không ký, ai hỏi thì nói tôi là được."
"Anh không ký, tôi không tiện ăn nói." Viện trưởng Hách khó xử nói.
Người đàn ông một mắt liếc mắt một cái nói: "Ông đừng giả vờ với tôi, chút tâm tư nhỏ này của ông tôi còn có thể không biết sao, nếu ông thật sự muốn xin tôi ký, vậy tôi sẽ không dẫn đi nữa."
"Lời này nói sao vậy, tôi chỉ nói một chút mà thôi, đừng coi là thật, không ký thì không ký, đi xuống xem xem bọn họ đi, tôi sắp xếp xe cho mọi người rời đi, cam đoan phục vụ chu đáo." Viện trưởng Hách nói.
Hiện giờ ông ta muốn chính là nhanh chóng để hai người bệnh này đi gây họa cho Độc nhãn Long đi.
Hãy để cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này được yên bình đi.