Chương 149: Một chân của tôi đá bay anh
Một chân của tôi đá bay anh
Người đàn ông một mắt suy nghĩ thật lâu, mới quyết định lại đến bệnh viện tâm thần trao đổi một hồi với hai người bệnh nhân kia.
Thứ không biết vĩnh viễn đều hấp dẫn người khác như vậy.
Hắn cũng muốn làm rõ ràng.
Mặt cỏ màu xanh biếc.
Viện trưởng Hách nói: "Anh cần phải đối đãi với bọn họ thật tốt, tuy hành vi của bọn họ có đôi khi có chút kỳ quái, nhưng thật ra không cần để trong lòng, khi anh mở rộng cánh cửa tấm lòng với bọn họ, anh có thể cảm nhận được bọn họ đáng yêu đến mức nào."
Người đàn ông một mắt không để ý tới Hách Nhân.
Tất cả lời nói đều vô nghĩa.
"A!"
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
Viện trưởng Hách nhìn thấy một đám người bệnh đang tụ tập với nhau, rất tò mò, bình thường cũng không nhìn thấy bọn họ tụ tập lại như vậy.
Lúc này.
Tà vật gà trống có hơi phồng lên, nó nghĩ có phải nên đổi nhân loại khác để che dấu thân mình rồi, như hai tên nhân loại hiện tại này chắc chắn đầu óc có vấn đề, mà những người bệnh khác biểu hiện sự yêu mến đối với nó quyết liệt hơn nhiều so với những người khác.
Nó giả vờ tới gần tới những nhân loại khác.
Hi vọng nhân loại kia có thể nhìn ra ta đây thích ngươi cỡ nào, ngươi liền dẫn ta đi đi, ta thật sự không muốn ở cùng chỗ với hai tên này đâu.
Bỗng nhiên.
Một âm thanh giận dữ giải tán dọa tâm thần tà vật gà trống chấn động, giống như bùng nổ vậy.
"Tà vật to gán, dám can đảm ban ngày ban mặt xuất hiện ở đây, xem ta xử lý ngươi như thế nào."
Thiên Long đại uy, ẩn giấu Thế Tôn...
Lầm rồi, không có con đường này.
Khi người đàn ông một mắt đi vào nơi này, liếc mắt một cái liền nhìn thấu bản thể của tà vật gà trống, bay lên trời, năm ngón tay xòe ra, vồ tới giống như săn báo vậy.
Lông cả thân tà vật gà trống dựng thẳng lên.
Làm sao bị phát hiện được.
Uy thế người kia tỏa ra có chút khủng bố, kinh sợ hắn không phải sai.
Lâm Phàm ôm tà vật gà trống vào trong ngực, mất hứng nói: "Anh muốn làm gì thú nuôi của tôi?"
Người đàn ông một mắt thấy Lâm Phàm ôm chặt tà vật, năm ngón tay đến trước mặt Lâm Phàm liền vội vàng thu tay lại.
"Nó không phải thú nuôi, nó là tà vật."
Hắn không nghĩ tới tà vật vậy mà đã lẫn đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, đồng thời nhìn về phía Hách Nhân, giống như đang nói, tà vật xuất hiện ở bệnh viện tâm thần, ông không biết một chút gì sao?
"Nó là con gà, gà mái biết đẻ trứng, anh không thể cướp đồ của tôi." Lâm Phàm nói.
Ông Trương nói: "Vốn dĩ cho rằng anh là một người tốt, không nghĩ tới còn muốn cướp đồ của chúng tôi, tôi và Lâm Phàm mỗi buổi sáng đều phải nhờ nó đẻ trứng nữa đấy."
"Về sau sẽ không bao giờ châm cứu cho anh nữa."
Người đàn ông một mắt nhìn chăm chú tà vật gà trống.
Tà vật gà trống biết bản thân xong đời rồi, nếu đã gặp phải cường giả bình thường, nó cảm thấy bản thân có cơ hội chạy trốn, nhưng người đàn ông một mắt này khiến nó cảm giác rất nguy hiểm.
Dùng từ ngữ trong bài hát để hình dung chính là:
Tôi bị em chinh phục như vậy, chặt đứt tất cả đường lui.
"Tà vật, ngươi có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa được ta, bỏ đi, nhiều lời vô ích, vẫn là chịu chết đi."
Người đàn ông một mắt trực tiếp ra tay, với thực lực của hắn, chém giết tà vật mà không làm hại tới Lâm Phàm đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng đúng vào lúc này.
Người đàn ông một mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, chộp tới hướng tà vật gà trống, tốc độ cực nhanh, năm ngón tay tỏa ra ánh sáng vàng kim.
Lâm Phàm dùng một cước đá bay người đàn ông một mắt.
Nhìn qua giống như một cước bình thường, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người.
Tất cả sự tập trung của người đàn ông một mắt đều ở trên người của tà vật, không để ý tới Lâm Phàm, mãi cho đến khi một cước này đá tới, cơ thể lui về sau linh hoạt, khiếp sợ nhìn Lâm Phàm.
Hắn cảm giác được một chút nguy cơ.
Nếu bị đá trúng, hắn sẽ rất đau đi.
"Cậu làm cái gì vậy."
Lâm Phàm rất không vui, người trước mặt này thật quá đáng mà, vẫn ra tay với thú nuôi của anh, anh cho tới bây giờ chưa từng đánh người, nhưng hành vi của đối phương thật sự thật sự quá đáng.
Đến cả con gà mái đáng yêu như vậy cũng muốn đánh.
Sao có thể bệnh thành như vậy được.
Người đàn ông một mắt: còn nói cậu không biết võ công.
Viện trưởng Hách vỗ bả vai của người đàn ông một mắt, lắc đầu ý bảo hắn không cần kích động, không phải nhân sĩ chuyên nghiệp sẽ không xử lý chuyện này.
Chẳng qua, ông ta hình như đã phát hiện ra bí mật nào đó.
"Đó là tà vật, ông muốn làm gì?" Người đàn ông một mắt hỏi.
Viện trưởng Hách nói: "Anh không hiểu, xem tôi này."
Loại chuyện này thật sự chỉ có thể giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp như ông ta, nhìn Độc nhãn Long kìa, một chút cũng không biết làm, anh nói chuyện tà vật gì đó với người bệnh tâm thần không phải vô nghĩa rồi sao.
Cho dù nói đến sáng mai bọn họ cũng khó mà hiểu được.
"Lâm Phàm, đây là con gà mái cậu nuôi sao?" Viện trưởng Hách hỏi.
Lâm Phàm nói: "Ừ, tôi và ông Trương cùng nuôi, anh này muốn cướp thú nuôi của chúng tôi, tôi sẽ không đồng ý đâu."
"Vậy thì thật sự quá đáng mà, loại hành vi này tôi cũng không đồng ý, tôi vừa mới dạy bảo lại cậu ta, cậu ta sẽ không cướp đâu." Viện trưởng Hách dứt lời, tiếp theo đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: "Đầu óc của cậu ta có chút không bình thường, mong cậu thông cảm nhiều."
Lâm Phàm chung quy vẫn là người có lòng lương thiện, gật đầu nói: "Tôi sẽ."
"Tôi có thể sờ con gà của cậu không?" Viện trưởng Hách hỏi.
"Có thể."
Viện trưởng Hách vuốt ve cái đầu gà, khen, "Thật là một con thú nuôi đáng yêu."
Cả người tà vật gà trống run lên, cái loại cảm giác này rất nguy hiểm, nó hối hận không kịp, đây rốt cuộc là nơi nào, sao ta lại chạy đến nơi này, tùy tiện tìm một người cũng tốt hơn so với nơi này.