Chương 157: Chúng ta trước nay vẫn rất tốt (2)
Chúng ta trước nay vẫn rất tốt (2)
Cho nên.
Lâm Phàm và ông già Trương lần trước đi vào cùng với Tiểu Bảo, bảo vệ đã nhận ra được, cho nên mới cho qua.
"Tiểu Bảo!"
"Tiểu Bảo, cậu ở nhà không?"
Lâm Phàm đứng ở bên ngoài gọi, cánh cửa đóng chặt không có chút tiếng động nào, nói rõ hiện giờ không có ai, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh chim chóc kêu vang.
Không ai đáp lại.
"Bà à, bạn của cháu còn chưa trở về, chúng ta ở đây đợi cậu ấy trở về đi." Lâm Phàm nói.
Anh cõng bà cụ, tà vật gà trống bị trói và ông già Trương cùng đứng ở đó lặng lẽ chờ đợi.
Bà cụ ma thần vỗ nhẹ bả vai của Lâm Phàm, "Chàng trai à, cậu mệt rồi, thả tôi xuống đi, tôi không cần tiền của các cậu đâu."
Một cái vỗ nhìn như nhẹ nhàng, lại ẩn chứa một loại sức mạnh, người thường bị vỗ, đương nhiên sẽ cảm nhận được toàn thân không còn sức lực, sau đó đầu chảy mồ hôi, không chịu nổi, trực tiếp thả người xuống, kêu lên...
Lưng không động nữa.
Lâm Phàm tươi cười quay đầu lại nói: "Cháu không mệt, tiền nhất định phải đưa, cháu và ông Trương cũng không phải loại người đó, trước đó cháu mượn của người khác một trăm hai mươi lăm tệ, đến bây giờ cháu vẫn còn nhớ rõ đây, dự định khi có tiền rồi thì trả lại tiền cho người ta."
"Sức khỏe của bà cụ không tốt, lớn tuổi rồi, buôn bán cũng không dễ dàng, còn trả cho bọn cháu một trăm tệ tiền ăn, chúng cháu không thể lấy không được."
Nụ cười tươi sáng lạn, thể hiện thế giới thật tốt đẹp, mà nụ cười tươi kia rất có sức hút, chỉ là đối với bà cụ ma thần mà nói, nụ cười tươi như vậy có chút không quá giống điều người bình thường có thể thể hiện ra được.
Nếu cô gái nhỏ của bệnh viện ở đây, nhất định sẽ rất thích nụ cười tươi này của Lâm Phàm.
"Không sao đâu, không sao đâu, tôi mời các cậu thôi."
Bà cụ ma thần cười nói, bà ta thức tỉnh rất nhiều lần, chơi rất nhiều trò chơi, chưa từng gặp ai có thể thắng trò chơi của bà ta, lần này cũng giống như vậy.
"Không thể được, bà rất vất vả, bọn cháu hiện giờ là người làm công, nếu chúng cháu đã đi làm rồi, sẽ không để sự vất vả của người khác trả giá cho chính mình được." Lâm Phàm nói.
Giao tiếp bình thường đối với anh không có vấn đề gì cả.
Vấn đề duy nhất chính là quá trình nói chuyện có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy hơi không tốt, nếu thành quen rồi thì đương nhiên là rất tốt.
Chỉ cần nhìn xem phương thức giao tiếp hiện tại đây.
Ai có thể nói Lâm Phàm của chúng ta là bệnh nhân tâm thần được.
Lời nói có lý lẽ, chứng cứ, trật tự rõ ràng, tràn ngập năng lượng chính nghĩa.
Hoàn mỹ phù hợp với hai mươi bốn chữ chân ngôn.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
"Bạn của cậu đã trở lại chưa?" Bà cụ ma thần hỏi.
Lâm Phàm nói: "Vẫn chưa, cậu ấy cần đến trường, còn đang đi học, chúng ta đợi chút nữa không sao đâu, thời gian trôi qua rất nhanh, chớ sốt ruột."
"Được." Bà cụ cười.
Ông già Trương ngồi xổm trên mặt đất nhìn mấy con kiến bò đi bò lại, cảm thấy rất thú vị, không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua!
Năm tiếng!
.....
Bảy tiếng đồng hồ trôi qua!
Sắc trời dần dần có chút thay đổi.
Bà cụ ma thần hỏi: "Có mệt không?"
Lâm Phàm thản nhiên nói: "Không mệt, vẫn rất tốt."
Lâm Phàm cúi đầu, mũi chân trượt trên mặt đất, vạch từng nét trên mặt đất xi măng.
Ông già Trương nắm lấy tới trước mặt một con kiến đằng xa, vòng đi vòng lại, con kiến chưa bao giờ rời khỏi điểm xuất phát của chính nó.
Tà vật gà trống bị khí tức của bà cụ ma thần áp chế không thể hít thở thông.
Nó không thể ngẩng cái đầu gà, chỉ có thể rụt đầu, coi như không biết gì cả.
Có chút muốn khóc.
Hai tên nhân loại ngu xuẩn này đều bị thiểu năng sao?
Chạy trốn mới là đường ra duy nhất, tiếp tục ở lại chỗ này, kết quả chắc chắn không tốt, tuy nó không hiểu rõ lắm người trông dáng vẻ như bà cụ này rốt cuộc là ai, nhưng phân tích từ góc độ của tà vật, thật sự rất nguy hiểm, không đơn giản như trong tưởng tượng.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của hai người này.
Hình như không phát hiện ra điều gì khác thường.
Nhóm người có tiền của khu biệt thự khi nhàn rỗi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy tổ hợp kỳ quái này đều tránh ra xa, với thân phận và địa vị của bọn họ so sánh với người bình thường mà nói thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Người khác chỉ là một cái mạng quèn, mà giá trị con người của bọn họ xa xỉ, đến tư cách trở thành đối thủ cũng không có.
Tới phòng bảo vệ phản ánh về chuyện này.
Bảo vệ: bọn họ là bạn của thiếu gia Tiểu Bảo.
Chỉ một câu đơn giản đã lộ ra bí mật kinh thiên.
Người giàu có giả vờ đi ngang qua, cố ý vẫy tay chào đón với đám người Lâm Phàm, bạn bè đều kết giao bắt đầu từ một cái gật đầu.
Lâm Phàm nhìn người giàu có, gương mặt lộ ra nụ cười mỉm.
"Không nghĩ tới bạn của thiếu gia Tiểu Bảo đều hiền lành như vậy." Tâm trạng của người giàu có rất tốt.
Chỉ là điều hắn không biết chính là, người mà hắn vừa chào hỏi chính là một bệnh nhân tâm thần.
Ùng ục ục!
Ông già Trương chơi với kiến, ngẩng đầu nói: "Lâm Phàm, ông đói bụng."
Lâm Phàm nói: "Đợi một chút, Tiểu Bảo rất nhanh có thể trở về rồi."
"Ồ." Ông già Trương tiếp tục cúi đầu chơi với kiến, cảm thấy chơi với kiến thật vui, đi xa rồi lại bắt chúng nó thả về chỗ cũ, sau đó lại tiếp tục đi, cứ siêng năng như vậy, dáng vẻ thật sự cố gắng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sắc trời dần tối.
Bà cụ ma thần vẫn cảm thấy tình huống có vẻ không đúng, nhưng bà ta cũng không nói thành lời được rốt cuộc không đúng chỗ nào, dù sao chính là cảm thấy kỳ quái.
"Chàng trai à, trời sắp tối rồi, tôi phải về nhà rồi." Bà cụ nói.