Chương 158: Chất lượng tốt quá đi
Chất lượng tốt quá đi
Bà ta không muốn nói thêm điều gì với hai tên nhân loại này, đây hoàn toàn là kéo dài thời gian, bà ta rất thất vọng về trò chơi, rất không vừa lòng, đáng lý nên bị hủy diệt, không nên tồn tại trên thế gian này.
Trò chơi của bà ta là chơi một ngày.
Qua ngày hôm nay, bà ta sẽ ngủ say, ngủ dưỡng nhan, cho nên làn da của bà ta mới trắng trẻo bóng loáng như vậy, phụ nữ phải học cách bảo dưỡng cho chính mình.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Bà hãy yên tâm, nhà của bạn cháu rất to, hơn nữa giường cũng rất thoải mái, bà nhất định sẽ thích lắm đấy."
Hai mắt đục ngầu của bà cụ ma thần kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, ta và ngươi rốt cuộc có đang cùng nói tới cùng một chuyện, sao luôn cảm giác như là đàn gảy tai trâu vậy.
Hơn nữa hoài nghi tên này đang giả vờ.
Bà cụ ma thần không muốn tiếp tục với bọn họ nữa, khẳng định có bệnh, nếu không có bệnh thì người bình thường ai có thể đứng ở chỗ này không di chuyển mà chờ đợi trong thời gian dài như vậy.
Trời dần tối đen.
Các bạn nhỏ nhanh chóng về nhà chơi game đi.
"Chàng trai, nhà cậu có giàu không?" Bà ta mỉm cười hỏi thăm.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Cháu rất nghèo."
Bà cụ ma thần nói: "Tôi kể các cậu nghe chuyện đi, từng có một thanh niên xuất thân nghèo khổ, nhưng gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có vợ, có con. Người đó rất thiện lương, một ngày nọ khi cậu ta đang trên đường đi làm, nhìn thấy một cụ già ngất xỉu trên đường, cậu ta thiện lương chạy tới muốn giúp đỡ cụ già kia, nhưng người xung quanh nói với cậu ta rằng không cần xen vào việc của người khác, nếu không sẽ rước họa vào thân."
"Cậu ta không nghe theo, mà ôm lấy cụ già tới bệnh viện, cậu ta vốn nên được khen ngợi, lại bị người nhà đó nhìn chòng chọc, đến cả cụ già kia cũng luôn khẳng định là cậu ta đẩy ngã cụ xuống đất, cậu ta phải bồi thường một khoản kếch xù, còn bị xã hội khiển trách."
"Cậu đoán xem cuối cùng cậu ta bị làm sao?"
Giọng nói của bà cụ dần trở nên trầm thấp, hiển nhiên muốn phối hợp một chút với bầu không khí lúc này.
Lâm Phàm nói: "Cậu ta trả tiền rồi?"
Bà cụ ma thần khẽ nói: "Không, mà là rơi từ trên tầng cao nhất của bệnh viện xuống dưới, khi rơi xuống đất vang lên một tiếng phịch, máu thịt bắn tứ tung, máu tươi bắn ra rất xa, một bức thư máu chậm rãi rơi xuống, bên trên viết ba chữ..."
"Tôi bị oan."
"Khi chết hai mắt mở trừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thế gian này."
"Cho nên..."
Lời của bà ta còn chưa nói hết, toàn thân mất lực giống như dưỡng khí đã bị hút hết, chậm rãi gục trên lưng Lâm Phàm, sau đó trượt xuống nằm trên mặt đất.
Lâm Phàm và ông già Trương gãi đầu, vẻ mặt đều nghi hoặc.
"Bà ấy bị sao vậy?" Ông già Trương nói.
Lâm Phàm nói: "Có lẽ bà ấy rất buồn ngủ, cho nên đang ngủ rồi, cháu cõng bà lên lại lần nữa là được."
Tà vật gà trống chết lặng nhìn đối phương.
Tình huống thật phức tạp.
Nó đã không hiểu gì rồi.
Ý của bà cụ ma thần rất rõ ràng, câu chuyện mà bà ta kể đây chính là hi vọng bọn họ có thể hiểu được, đừng tùy tiện giúp đỡ loạn, sẽ chết người, chỉ là bà ta quá coi thường Lâm Phàm rồi.
Cũng quá coi thường người trẻ tuổi buổi tối hàng ngày ngồi xem tin tức trước màn hình tivi rồi.
Đành chịu thôi.
Bà ta giả vờ phun máu, khóe miệng trào ra máu tươi.
Ngủ?
Các người xem ta giống như ngủ thôi sao, phun ra một ngụm máu, dọa các người tè ra quần.
"Bà ấy trào máu." Lâm Phàm chỉ vào bà cụ ma thần, nói.
"Bà ấy bị thương, chúng ta không thể để bà ấy xảy ra việc gì được, bà ấy giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, đối xử với chúng ta rất tốt, ông phải dựa vào châm cứu cứu bà ấy." Ông già Trương lấy bảo bối trong lòng ra, ngồi xổm xuống, chuẩn bị châm cứu cho bà ta.
Lâm Phàm cầm lấy cổ tay của ông già Trương, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có nắm chắc không?"
"Có."
"Được, vậy thi châm đi."
Bà cụ ma thần giả vờ hôn mê không hiểu bọn họ muốn làm gì, bà ta vẫn không coi trọng chuyện này, các ngươi châm chết ta là tốt nhất, chỉ là các ngươi cho rằng có thể châm chết ta được sao?
Nhân loại nhỏ bé.
Châm đầu tiên đâm xuống!
Bà ta vẫn chưa có cảm giác gì.
Tà vật gà trống rụt chặt thân người, đầu gà đã sắp rụng rồi. Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy, các ngươi có biết hiện giờ rất nguy hiểm hay không.
Nếu như có nếu như...
Nó sẽ không đi ngang qua nơi kia, càng sẽ không bước từng bước nhỏ đi tới trước mặt căn phòng đó.
Càng không muốn gặp phải hai tên nhân loại này.
Đáng tiếc!
Tất cả không có nếu như.
Bà cụ ma thần vẫn giả vờ trào máu, các ngươi muốn cứu ta, vậy ta liền trào máu cho các ngươi xem, dọa dẫm các ngươi chút.
"Tại sao có thể như vậy."
Ông già Trương châm từng châm xuống, theo lý hẳn nên phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng vì sao đã châm một châm rồi mà đối phương vẫn trào máu.
Khi bà ta trào càng nhiều máu hơn.
Tốc độ cắm châm của ông già Trương cũng ngày càng nhanh hơn.
Suy nghĩ của ông rất đơn giản, chỉ cần tốc độ thi châm của bản thân đủ nhanh, vậy thì máu tươi nhất định không theo kịp tốc độ của ông.
Châm thứ mười ba!
Đâm xuống!
Bóng đêm buông xuống, hoàn cảnh xung quanh thật sự im lặng.
Lâm Phàm và ông già Trương đối mặt với nhau.
Trong ánh mắt của cả hai đều lộ ra sự mờ mịt.
"Ông thất bại rồi à?" Ông già Trương gãi đầu, cảm xúc mất mát nói.
"Có thể không đi." Lâm Phàm khẽ an ủi.
Ông già Trương cúi đầu nói: "Vậy bây giờ nên làm sao đây?"
Lâm Phàm trầm tư một lát nói: "Đi bệnh viện đi."
Ông già Trương nói: "Ông thấy được."