Chương 171: Chúng ta phải xử lý nơi này sạch sẽ (3)
Bọn họ là người biết lễ phép, người khác đều nói bọn họ là bệnh nhân tâm thần, nhưng bọn họ tự nhận không phải, ngược lại cho rằng cái tên tùy ý nhục nhã người khác mới là người bệnh.
Có người bình thường này tùy tiện mắng chửi người khác không.
Tiếp theo đó, bọn họ bắt đầu sửa sang lại căn phòng bếp hỗn loạn, quét dọn bát đĩa vỡ trên mặt đất, thu dọn một số nguyên liệu một lần nữa, bày ở nơi bọn họ cho là nên đặt.
Bệnh nhân tâm thần cần cù chính là khiến người khác yêu thích như vậy.
Tuy không ai nhìn thấy được sự cần cù của bọn họ, nhưng chiếc camera nơi góc đã quay lại được hết tất cả, có lẽ một ngày nào đó sẽ có người nhìn thấy, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Tà vật gà trống đứng ở nơi đó chung quy cảm thấy có gì đó không đúng.
Nó chả làm cái gì cả.
Bọn họ có thể cảm thấy nó là phế vật hay không, từ đó có suy nghĩ không đúng với nó, ví dụ như nó thật phế, chi bằng chúng ta ăn nó luôn đi.
Ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng sợ.
Lúc này.
Tà vật gà trống nhìn thấy hạt cơm rơi trên mặt đất, đầu xoay chuyển, tính toán, thuần thục mà có tính thiên phú mổ hạt gạo trên mặt đất, chứng minh giá trị tồn tại của nó.
Bên ngoài.
Cường giả nhân loại sau khi biết được tin tức từ cục đặc biệt truyền đến, bắt đầu tìm hiểu tình huống xung quanh, chỉ cần có chút động tĩnh thì tinh thần lập tức căng thẳng, đánh một chưởng tới, rất có dáng vẻ...
Yêu nghiệt to gan, còn không mau hiện nguyên hình.
"Tìm được chưa?"
"Không có."
"Fuck, tà vật kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi, nếu không bảo cục đặc biệt kiểm tra camera xung quanh xem, xem thử thứ chó má kia chạy đi đâu rồi."
"Anh liên hệ đi."
"Dựa vào đâu mà tôi liên hệ, tôi chỉ đề xuất ý kiến thôi, mấy anh chủ động chút đi."
"Mẹ nó!"
Tiếp sau đó, một vị cường giả liên hệ cục đặc biệt, còn chưa nói gì, đầu bên kia đã truyền đến tin tức.
- Năng lượng dao động của tà vật vừa mới biến mất, địa điểm biến mất chính là xung quanh các anh, có lẽ là trốn đi rồi.
Nghe được tin tức như vậy.
Hắn liền cảm thấy vô năng.
"Các vị, đừng tìm nữa, năng lượng dao động của tà vật biến mất rồi, khẳng định còn ở xung quanh, nhưng hẳn đã trốn rồi, vẫn nên giải tán đi thôi."
Lỗ Hán nói: "Chúng ta đây đã bị trắng công rồi?"
Cố Ngạo nói: "Cũng không thể nói như vậy, ít nhất chúng ta đã cho tà vật biết được sự lợi hại của chúng ta, nó đã sợ hãi trốn vào góc âm u nào đó rồi, đợi lần sau nó xuất hiện tất sẽ cho nó đẹp mặt."
"Thuốc cho tôi uống khi nãy mạnh thật đấy, khôi phục cũng kha khá rồi, có ai muốn đi tập gym không?"
Mọi người nhìn Cố Ngạo, cũng không muốn nói thêm điều gì nữa.
Anh đã như vậy còn đi tập gym, tập cái rắm, còn không bằng về nhà xem xem tình huống của bản thân như thế nào đi.
Nhưng vẫn có người âm thầm tiến tới bên người Cố Ngạo, khẽ hỏi thăm: "Em gái mà lần trước anh nói tới có đến hay không."
"Tôi có xem quan trong nhóm, hôm nay sẽ đến, tôi lựa chọn cho anh vị trí tốt, cam đoan ở phía sau chiếc xe đạp cô ấy tập, anh cứ yên tâm đi." Cố Ngạo cam đoan, tiếp theo đó quàng bả vai của hắn, "Đi, đi tắm cùng tôi."
Cường giả lục tục rời đi.
Không phải bọn họ không muốn tìm ra tà vật.
Mà là một khi tà vật đã ẩn náu rồi, ví dụ như trốn ở dưới cầu cống thối, có thể tìm ra được sao?
Hay là đều cào hết cầu cống thối nơi này hay sao.
Cũng may không có nhân viên nào tử nạn, đến cả một người dân bình thường cũng không có, đây là sự may mắn trong bất hạnh.
Hiện tại.
Đại đa số tà vật đều khó mà phòng bị được, quan trọng nhất là chúng đều có dáng vẻ giống như động vật bình thường, khó có thể nhận ra được, trừ phi chúng ta tỏa ra năng lượng dao động, hoặc là thực lực đạt tới mức độ nhất định, mới có thể cảm nhận được.
Nếu không...
Cho dù đứng ở trước mặt thì anh cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau đó thán một câu, thật sự là con vật đáng yêu mà.
Bên trong nhà hàng hải sản.
Lâm Phàm và ông già Trương ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn thấy phòng bếp sáng bóng, bọn họ cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.
"Cố gắng rồi sẽ thấy được thành quả."
"Không sai, chúng ta làm rất tuyệt."
"Ya!"
Bọn họ đối mặt với nhau, tiếp theo đó vui vẻ làm tay chữ V, tất cả đều thỏa mãn vui vẻ.
Tà vật gà trống ngồi than dưới đất.
Ăn no quá.
Cơm rơi trên mặt đất thật sự rất nhiều.
No chết rồi.
Tôn Hiểu là một thanh niên trẻ, tuổi khoảng đầu hai mươi, có lẽ là hai mươi hoặc hai mươi lăm tuổi.
Hắn từng muốn làm một vị anh hùng trong giấc mộng hồi nhỏ của mình, về sau trở thành đệ tử của bốn cao viện lớn, chỉ là rất đáng tiếc hắn không được chọn.
Vì thế lần đầu tiên khi hắn đi vào spa, tiêu mất mấy trăm đồng khóc lóc trước mặt một chị gái mặc đồng phục, kể ra giấc mộng và sự không cam lòng trong lòng mình.
Chị gái kia là một người có thói quen nghề nghiệp, cho dù nhìn thấy nước mắt nước mũi của đối phương chảy trên vai của mình, thì cô vẫn mỉm cười, khẽ an ủi:
"Đàn ông không nên tùy tiện rơi lệ.:
Tôn Hiểu: tôi còn là một đứa trẻ mà.
Chị gái: cậu đợi lát nữa thì sẽ không phải rồi.
Thời gian bảy mươi phút rất dài, nhưng đối với Tôn Hiểu mà nói lại qua đi rất nhanh, không ai biết hắn đã trải qua những gì, nhưng sau khi đi từ trong cửa tiệm ra, hắn nhìn thấy sao trời lóe sáng trong đêm, làu bàu:
"Mình đã là một người đàn ông, mình phải cố gắng."
Sau đó hắn trở thành một thành viên của cục mạng đặc biệt, trải qua sự cố gắng không ngừng sau đó, rốt cuộc đã trở thành nhân vật phong vân nổi danh của cục mạng đặc biệt, bởi vì hắn thường xuyên xuất hiện trong phạm vi của cường giả chiến đấu với tà vật.
Giơ ra chiếc camera đơn giá rẻ của mình, quay lại tình cảnh chấn động lòng người.