Chương 173: Đừng quá khẩn trương, tình huống bình thường thôi (2)
Cục đặc biệt.
Người đàn ông một mắt cũng nhìn thấy video này, liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này là ai.
"Không biết thay quần áo sao? Hôm qua đã mặc, hôm nay còn mặc, sẽ có mùi đấy."
Quần áo trên người Lâm Phàm và ông già Trương chính do hắn sắp xếp.
Xem ra phải chuẩn bị cho hai người Lâm Phàm chút quần áo rồi.
Người đàn ông một mắt không phải một một người không nỡ tiêu tiền vì người khác, trừ phi bị ép không còn cách nào, hoặc sinh ra hứng thú đối với người đặc biệt nào đó.
Hiện giờ Lâm Phàm đã khiến cho người đàn ông một mắt rất có hứng thú.
Còn nói cậu không tu luyện, tay không kéo tà vật vào trong nhà hàng, chỉ với phần năng lực này có thể có bao nhiêu người làm được.
Hắn vuốt cằm, cúi đầu trầm tư, thật hiếu kỳ rốt cuộc tu luyện được như thế nào, bệnh nhân tâm thần tu luyện thành cao thủ là một chuyện vô cùng khủng bố, nhưng quan trọng nhất chính là khi mặt đối mặt, hắn căn bản không nhìn ra được đối phương có điểm gì đặc biệt.
Cũng không tồn tại thứ khí tức kia.
Rầm rầm!
Tổ trưởng tổ phân tích số liệu tà vật của cục đặc biệt Jin Heli bước vào, vẫn cách ăn mặc lả lơi động lòng người, hai chân thẳng tắp, tất chân màu đen, giày cao gót, chiếc váy ôm trọn bờ mông, luôn cùng một loại trang phục, nhưng không biết vì sao người phụ nữ làm được việc đều thích mặc như vậy, có lẽ là sở thích đặc biệt chăng.
Jin Heli đặt bảng số liệu lên bàn nói: "Đây là số liệu phân tích tà vật đường Tân Dương ngày hôm qua."
"Cục mạng có người quay được đủ video, hai người cuối cùng kia rốt cuộc là ai? Là người của cục chúng ta sao?"
Cô đã xem video.
Xác thực kinh người.
Có sự khiếp sợ nói không nên lời.
Tà vật đánh bại năm cường giả bị kéo vào trong nhà hàng như vậy, kết quả cuối cùng như thế nào không thể biết được, năng lượng dao động biến mất có liên quan đến người kia hay không.
Cô có phái người đi vào trong nhà hàng xem xét, không tìm thấy dấu vết để lại, đến cả một giọt máu tươi cũng không có.
Hơn nữa camera xung quang vì hồ quang điện mà đều đã hỏng.
Cho nên đây đã trở thành niềm say mê.
Tà vật ruốt cuộc đi đâu?
Hai người kia là ai?
"Không phải." Người đàn ông một mắt nói.
Hắn không muốn nói, lý do rất đơn giản, rất phiền.
Giải thích xong cái này lại phải giải thích cái kia, giải thích đi giải thích lại rất phiền, nói thẳng không biết, đơn giản nhẹ nhàng.
hơn nữa thân phận của bọn họ có chút phiền phức.
Bệnh nhân tâm thần.
Đường đường là sếp của cục đặc biệt, vậy mà lại dẫn theo hai người bệnh tâm thần trở về, đây là một chuyện rất gay go.
"Thật sao?"
Jin Heli giữ ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, rất đáng sợ, cô cảm thấy người đàn ông một mắt đang che giấu chuyện gì đó.
Người đàn ông một mắt bất đắc dĩ buông tay nói: "Cô trông tôi thế này giống người nói dối sao?"
Jin Heli nhếch khóe môi, mỉm cười nói: "Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, cho dù anh không muốn nói, nhưng tôi biết anh khẳng định có chuyện giấu diếm. Còn có chuyện của ma thần đã kết thúc, giám sát được năng lượng dao động rằng ma thần đã rời đi, trò chơi này ma thần thua rồi, thật muốn biết rốt cuộc là ai có thể thắng được ma thần.
Nói đến người có thể thắng được ma thần, trên mặt hắn vậy mà xuất hiện rất ít biểu cảm chờ mong.
"Nói thật, là tôi thắng." Người đàn ông một mắt nói.
Đôi môi đỏ mọng của Jin Heli hơi cử động, phun ra một chữ, "Cút!"
Người đàn ông một mắt lắc đầu, cô nói chuyện như vậy với lãnh đạo đó sao? Nhận lại là một ánh mắt xem thường, sau đó Jin Heli giẫm giày cao gót, lắc mông rời khỏi văn phòng.
Đêm khuya.
Người đàn ông một mắt đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm bên ngoài, di truyền gửi tới tin nhắn.
Chạm mở ra.
- Nội bộ có phản đồ, không biết là ai, cẩn thận.
Nhìn thấy nội dung này, hắn nhíu mày, tiếp theo đó giãn mày, xóa bỏ tin nhắn.
Phản đồ sao?
Vậy thì xem thử xem rốt cuộc ai ẩn nấp sâu như vậy, nếu thực sự xảy ra chuyện gì lớn, tất sẽ có hành động trong khoảng thời gian này, đến lúc đó tất cả liếc qua sẽ thấy được ngay, cho dù không thể biết được thì cũng có thể thu hẹp được phạm vi.
Nhưng có thể làm phản đồ.
Chức vị hẳn không thấp, dù sao một phản đồ có thể lay động cả một thành phố, như vậy phải thật sự cẩn thận chút mới phải.
Cho đến nay, điều khiến cho hắn lo lắng chính là con tà vật ở vùng ngoại ô kia, những điều khác hắn không để tâm, nếu thật sự giống như những gì đã đoán, thì tình huống không ổn chút nào.
Bỏ đi!
Hút điếu thuốc áp chế kinh hãi trước đã.
Ký túc xá.
Lưu Ảnh chờ mong đi tới nơi Lâm Phàm và ông già Trương ở, hắn xách trong tay ít hoa quả và sữa, mời đại sư người ta làm việc, như vậy khẳng định phải khách khí đôi chút.
Lễ vật gì đó đương nhiên phải chuẩn bị tốt.
Cốc cốc!
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, tự hỏi bản thân câu đầu tiên khi gặp mặt nên nói gì.
Ví dụ như:
Xin chào, tôi dẫn theo chút lễ vật tới gặp đại sư, hi vọng...
Không được.
Như vậy có hơi trực tiếp quá, không nên nói ra sự tồn tại của lễ vật, mà là nếu bình tĩnh đặt lễ vật xuống, như vậy mới hoàn hảo.
Không ai mở cửa.
Lưu Ảnh lại nhẹ nhàng gõ cửa.
Hay là chưa trở về?
Không thể nào.
Bên trong căn phòng.
Lâm Phàm và ông già Trương ngồi đối mặt với nhau.
"Có người gõ cửa."
"Có sao?"
"Thật mà, ông nghe xem..."
Cốc cốc!
"Cháu nói có mà."
"Nghe thấy rồi, ông còn tưởng có người gõ vách tường đấy."
Không phải bọn họ không nghe thấy, mà là không thể xác định có phải có người đang gõ cửa hay không, đợi sau vài lần nghiệm chứng, rốt cuộc đưa ra được kết luận, thật sự có người gõ cửa.