Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 174: Đừng quá khẩn trương, tình huống bình thường thôi (3)

Chương 174: Đừng quá khẩn trương, tình huống bình thường thôi (3)
Ngay khi Lưu Ảnh đang chuẩn bị từ bỏ mà trở về, cánh cửa kia rốt cuộc được mở ra.
Ngọn đèn có chút sáng ngời.
Có chút gì đó chói mắt.
Chỉ là đối với Lưu Ảnh mà nói, điều này giống như cánh cửa thiên đường được mở ra, mời chào hắn đi vào vậy.
"Đại sư, chào ông, tôi là Lưu Ảnh, ban ngày chúng ta đã gặp nhau, ông nói có thể trị tóc cho tôi ấy." Lưu Ảnh mỉm cười, vô cùng nhiệt tình.
Đêm nay hắn vốn muốn cùng bạn gái chơi game đồ họa mới.
Nhưng hắn nói với bạn gái, đêm nay anh phải tới chỗ đại sư chữa trị mái tóc, về sau anh sẽ có một cái đầu đầy tóc đen nhánh, đợi anh trở lại đi.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt chờ mong kia của bạn gái.
Hắn biết chuyện này phải thành.
Ông già Trương mỉm cười nói: "Tôi nhớ anh, vào đi."
Phương thức trao đổi bình thường như vậy sao có thể nói người ta là bệnh nhân tâm thần được.
Lâm Phàm đang ở trên giường nhìn tranh biếm họa, anh nhớ Khả Lạc, chỉ là nơi này không có, nhìn thấy Lưu Ảnh tiến vào, gương mặt mỉm cười tiêu sái đi tới, vươn ta ra.
"Xin chào, Lưu Ảnh."
Lưu Ảnh đặt lễ vật trong tay xuống, vươn tay ra mỉm cười nói: "Xin chào, Lâm Phàm."
Ngay sau đó, ông già Trương cũng vươn tay ra.
"Xin chào, Lưu Ảnh."
Lưu Ảnh có hơi mù mờ, nhưng không để ý, mà là giống như ban ngày, hai tay đan xen với nhau cùng bắt tay hai người, "Xin chào, đại sư."
Buông tay ra.
Hắn gãi đầu, có hơi nghi hoặc, thật sự là phương thức trao đổi kỳ quái.
Không suy nghĩ nhiều.
Có lẽ đây là phương thức giao hữu đặc biệt của người ta, quen là được rồi.
"Ông sẽ thật chăm chỉ." Ông già Trương nói với Lâm Phàm.
"Cháu tin tưởng ông."
Lâm Phàm vỗ vai ông già Trương, trịnh trọng gật đầu, tin tưởng ông tuyệt đối một trăm phần trăm, cho dù thất bại, thì khẳng định chỉ là tính sai tạm thời mà thôi, ví dụ như thời gian quá muộn, vị trí trạm không đúng.
Lưu Ảnh có chút thận trọng nói: "Đại sư, chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không? Cần tôi chú ý gì đó không? Ví dụ như không ăn cơm chiều, hoặc là cởi quần áo ra... Những điều này không là vấn đề gì, chỉ cần đại sư mở miệng, vấn đề gì cũng phải là vấn đề."
"Không cần, anh ngồi lên ghế là được rồi." Ông già Trương mỉm cười đưa cho Lưu Ảnh cái ghế dựa.
Lưu Ảnh rất tín nhiệm đối với Trương đại sư, tuy là lần đầu tiên, nếu đến cả bản thân cũng có suy nghĩ nghi ngờ, vậy thì việc này sẽ không có cách nào làm được cả, cho nên không quan tâm tình huống là gì, tin tưởng là được rồi.
Hắn kích động mà rất khẩn trương háo hức ngồi đó.
Ông già Trương lấy từ trong lòng ra bảo bối lớn, thật cẩn thận đặt ở một bên.
Hai người bọn họ đứng trước mặt Lưu Ảnh, cẩn thận nhìn cái đầu trụi lủi của Lưu Ảnh, ngọn đèn chiếu xuống còn có phản quang.
"Cháu thấy thế nào?"
"Nên nghiên cứu kỹ càng."
"Cháu cảm thấy nơi này có thể có chút vấn đề, cần một châm."
"Là vì không sai sao?"
"Ừ, chính là ý này."
Lưu Ảnh có chút mơ hồ, đại sư có cách đó là chuyện bình thường, chỉ là vị này chẳng lẽ cũng là cao thủ?
Hắn rất muốn hỏi, chỉ là cảm thấy như vậy có phải có hơi liều lĩnh rồi không, ví dụ như nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy bị nghi ngờ, ừ, quên đi, tin tưởng phải tin tưởng trăm phần trăm, không thể có nghi ngờ gì được.
Lúc này.
Ông già Trương cầm lên một cây châm, ngón tay nhẹ nhàng cắm lên đầu Lưu Ảnh, hỏi thăm: "Nơi này khó chịu chứ?"
"Ừ."
Ba!
Hạ một châm xuống.
Nhanh chóng dứt khoát.
Không hề dây dưa, chỉ có bá đạo như vậy.
Lưu Ảnh cảm thấy có gì đó đâm vào da đầu của mình, nuốt nước miếng nói: "Đại sư, tôi có hơi khẩn trương."
"Tình huống bình thường thôi." Ông già Trương nói.
"Ồ!" Lưu Ảnh quả thực khẩn trương, lần đầu tiên tiếp nhận chuyện như thế này, hơn nữa còn đâm vào não, trái tim nhảy lên có hơi nhanh.
Lâm Phàm chắp tay ra sau, hơi gập người, nhìn chằm chằm cái đầu bóng lưỡng của Lưu Ảnh, bình luận một câu bình thường thôi.
Ông già Trương tiếp nhận lời bình luận của Lâm Phàm, cân nhắc một lát, cảm thấy có vẻ là gợi ý, vẫn chăm chỉ thi châm cho Lưu Ảnh.
Châm thứ hai!
Châm thứ ba!
....
"Đại sư, đầu của tôi có hơi mông lung, vẫn bình thường chứ?" Lưu Ảnh khẩn trương hỏi.
Ông già Trương ôn hòa nói: "Bình thường, cái đầu chính là một cái vũ trụ, mà châm pháp mà tôi lĩnh ngộ được này tên là phương pháp Nửa Bước Vũ Trụ Vận Hành, tuy là nửa bước, nhưng đã xem như bước vào hàng ngũ vũ trụ rồi."
"Tin tưởng tôi được không?"
Lưu Ảnh cảm thấy châm châm trên đầu có hơi choáng đầu, điều quan trọng nhất chính là, trong lời hai người họ nói chuyện với nhau hình như đang nghiên cứu điều gì đó, tuy rằng không phải hiểu lắm.
Nhưng trong u tối, hình như khiến hắn cảm thấy tín hiệu nguy hiểm.
Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai của Lưu Ảnh, nói: "Tin tưởng ông ấy đi, giống như tôi đã tin tưởng ông ấy vậy, ý kiến khi nãy tôi cho ông ấy anh cũng đừng để ý, là tôi dùng ánh mắt cá nhân mình đánh giá, có lẽ anh cảm thấy tôi không đáng tin, nhưng anh phải tin tưởng ông ấy."
Lời trao đổi thân thiện, thông thường đều là một khởi đầu tốt.
Lưu Ảnh có chút khẩn trương, trầm tư một lúc.
"Vậy thì được..."
Mẹ ơi!
Đầu đã sắp nổ tung rồi, rốt cuộc có phải do hắn nghĩ sai rồi, hay là nói hắn thật sự quá khẩn trương rồi?
Châm thứ sáu!
Nhanh! Chuẩn! Độc!
Châm thứ tám!
...
Châm thứ mười hai!
Lưu Ảnh không kiềm chế được nói: "Đại sư, có hơi tê rồi, cảm thấy cơ thể nóng hầm hập rồi."
"Phản ứng bình thường, cậu ấy trước kia cũng giống như anh đó." Ông già Trương nói.
Lưu Ảnh nhìn về phía Lâm Phàm, chỉ thấy Lâm Phàm thật sự gật đầu, ý tứ rất rõ ràng, ông ấy nói không sai, trước kia tôi cũng có cảm giác như vậy, đều là phản ứng rất bình thường, không cần khẩn trương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất