Chương 178: Má! Phân bắn ra rồi
Phòng kiểm tra.
Đây là địa điểm quan trọng nhất của cục đặc biệt, hội tụ kết tinh qua vô số năm tháng của các nhà khoa học, tôn chỉ chính là cung cấp các thiết bị mang tính nhân tính hóa, cao cấp hóa.
Cường giả cục đặc biệt ngoại trừ tĩnh tâm tu hành ra, cũng cần thường xuyên phát huy tu luyện tuyệt học, dù sao quen tay hay việc, đối phó với những tà vật có tính linh hoạt rất mạnh, không có chút năng lực phản ứng thì đương nhiên không được.
Người đàn ông một mắt thân là lãnh đạo của cục đặc biệt.
Hắn xuất hiện ở đây khiến rất nhiều người chú ý tới.
Ngược lại không phải vì người đàn ông một mắt đẹp trai.
Mà là bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông một mắt đích thân dẫn theo hai người xa lạ xuất hiện ở đây, ồ, đúng rồi, còn có một con gà kỳ quái.
"Sếp vậy mà dẫn theo hai người lạ đến nơi này, chẳng lẽ là hai cường giả mới lôi kéo được?"
"Rất có khả năng này."
"Bốn vị lão tiền bối của cục đặc biệt chúng ta cũng do sếp kéo tới."
Bọn họ nhỏ giọng thảo luận.
Ông già kia khẳng định là cường giả, mà người trẻ tuổi kia nhất định là đồ đệ của cường giả.
Không phải bọn họ coi thường người trẻ tuổi kia.
Mà là đều là người trẻ tuổi đã sớm liệt người xa lạ kia cùng một hàng với họ, hẳn không kém bao nhiêu.
Giả vờ đi ngang qua.
Muốn nghe lén nội dung nói chuyện của bọn họ.
"Thật nhiều người." Lâm Phàm nói.
"Lớn thật, còn có rất nhiều thứ kỳ quái." Trong mắt ông già Trương ngập tràn ánh sáng tò mò.
Người đàn ông một mắt nhìn hai người bệnh tâm thần này, hắn cân nhắc trong lòng, nhớ lại lời Hách Nhân đã từng nói với mình, khi trao đổi với bệnh nhân tâm thần điều thường cần chú trọng không phải ngôn ngữ có rõ ràng hay không, mà là anh phải hiểu đơn giản, thuận theo lối suy nghĩ của bọn họ.
Nói thật.
Có hơi khó.
Thậm chí, hắn đã nghĩ tới có nên mời một bác sĩ trao đổi với bệnh nhân tâm thần trở thành nhân viên của cục đặc biệt hay không?
"Hai người đi theo tôi."
Người đàn ông một mắt dẫn bọn họ đi vào bên trong.
Hiện giờ điều hắn muốn làm rõ nhất chính là phương thức tu luyện của hai người bọn họ, trực tiếp hỏi bọn họ là chuyện không thể nào, xem đi...
"Cậu tu luyện như thế nào?"
"Phương pháp trị liệu điện giật, Nửa Bước Vũ Trụ Vận Hành, cảm thụ thiên nhiên."
Nhìn một cái.
Như vậy so nói với không nói có gì khác nhau, đàn gảy tai trâu thông thường chính là như vậy đấy.
Đi tới tới thiết bị quét mã.
Nhân viên nhìn thấy người đàn ông một mắt đều rất cung kính, bất kể ở nơi đâu, khi gặp lãnh đạo đều sẽ có vẻ thấp kém, nhưng hắn cho rằng bản thân không thấp kém, mà là sự tôn trọng đối với người đàn ông một mắt.
Một vị cường giả quan tâm đến an nguy của thành phố Diên Hải, đáng được mọi người kính yêu.
"Chuẩn bị máy móc một chút, quét bọn họ." Người đàn ông một mắt nói.
"Rõ!" Nhân viên kia đáp lại.
Người đàn ông một mắt nhìn Lâm Phàm và ông già Trương, bọn họ tò mò quan sát tình huống xung quanh, giống như đứa trẻ chưa từng nhìn thấy việc đời, người không biết tình hình của bọn họ khi nhìn thấy biểu tình này của bọn họ chắc chắn sẽ bị mê hoặc.
Ánh mắt trong suốt, vẻ mặt ngây thơ, vừa nhìn đã thấy chính là người tốt.
Nhưng bản thân hắn sau khi đã thừa nhận ánh sáng của bọn họ, thì đã biết được sự nguy hiểm của bọn họ.
Hắn tò mò với thuật châm cứu của ông già Trương.
Nhiều hơn chính là sự sợ hãi.
Tò mò sẽ hại chết người, cho nên, hắn vẫn khuyên bảo chính mình, không nên vì tò mò mà khiêu chiến bóng ma từng không thể phai mờ kia, nếu không lịch sử sẽ tái diễn.
"Đợi lát nữa hai người đứng ở đó, tôi làm kiểm tra toàn thân cho hai người." Người đàn ông một mắt mỉm cười nói.
Đối mặt với bệnh nhân tâm thần, hắn phải dùng mỉm cười cảm hóa người đó.
Nếu Hách Nhân ở đây, chắc chắn sẽ vui mừng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, chỉ là nụ cười có chút giả dối, hành động chưa đủ.
Lâm Phàm nói: "Cơ thể tôi rất khỏe, vô cùng khỏe mạnh."
Người đàn ông một mắt nói: "Nghe lời, kiểm tra đối với cậu không có chỗ hại nào, cậu xem người kia khổ sở mở máy móc ra mệt tới mức nào, không thể khiến người ta vất vả không công được phải không."
Lâm Phàm nhìn thấy người nhân viên kia, cảm thấy quả đúng là vậy, người ta mở máy móc là chuyện vất vả đến thế nào, điều anh có thể làm chính là không thể khiến cho người ta vất vả uổng công được.
Anh đi tới trước mặt nhân viên kia, vươn tay, "Xin chào, tôi tên Lâm Phàm, vất vả cho anh rồi."
Hành động của anh rất bình thường.
Rất thân thiện, rất có tam quan.
Phương thức cảm ơn thân thiện đến cỡ nào.
Nhân viên mù mờ nhìn Lâm Phàm, đích thực đã bị dọa ngu rồi. Hắn đã từng gặp đủ loại người dáng vẻ khác nhau, nhưng chưa từng gặp phải loại tình huống như thế nào.
Khoảnh khắc ngây người.
Vươn tay!
Bắt tay!
"Xin chào!"
Hai chữ đơn giản, biểu hiện ra sự không thích ứng được của người nhân viên kia.
Lâm Phàm mỉm cười tiêu sái đi vào trong cỗ máy, hơi đảo mắt, tò mò đánh giá chiếc máy hình tròn này.
"Đợi lát nữa kiểm tra rõ ràng, giao hết tất cả số liệu cho tôi." Người đàn ông một mắt nói.
Nhân viên gật gật đầu.
Máy móc được vận hành.
Giống như việc quét mã, quầng sáng bao trùm lấy cơ thể của Lâm Phàm, không có cảm giác gì, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, cảm giác chính là vô cùng thần kỳ.
Xung quanh có rất nhiều nhân viên của cục đặc biệt vây xem.
Loại thiết bị tính phụ trợ này kiểm tra chỉ số cơ thể người, cuối cùng cho ra số liệu khá đầy đủ.
Người đàn ông một mắt nghiêm túc nhìn.