Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 177: Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. (3)

Chương 177: Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. (3)
Trị liệu bắt đầu.
Nửa Bước Vũ Trụ Vận Hành thuần thục.
Thuần thục mười ba châm.
Buồn tẻ vô vị.
Cái đầu ngã quỵ, không có âm thanh rầm vang lên, Lâm Phàm biết sẽ như vậy nên sớm đã chuẩn bị mà đỡ Lưu Ảnh lên giường, cởi sạch quần áo của hắn, ôm hắn đi tắm rửa.
Lịch sử tương tự luôn luôn kinh người như vậy.
Cảnh tượng lại xuất hiện giống như ngày hôm qua.
Ngày hai mươi mốt tháng ba!
Thời tiết bên ngoài rất tốt, lại là một ngày đẹp trời nữa.
Lưu Ảnh bình tĩnh tỉnh lại, chỉ là có lúc sẽ nghi hoặc, vì sao hắn lại ngủ ở đây, rất mơ hồ, không nhớ được ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều rất mơ hồ.
"Ồ! Mọc ra rồi, ông Trương ông lại thành công rồi, cháu đã nói ông nhất định thành công mà, cháu vẫn tin tưởng năng lực châm cứu của ông." Lâm Phàm cẩn thận quan sát, nhìn thấy một sợi tóc đen mềm oặt trên đầu.
Ông già Trương vô cùng đắc ý, nở nụ cười tươi sáng lạn.
Ông thích cảm giác được người khác khen ngợi, nhất là được Lâm Phàm khen, đó là chuyện khiến ông vui nhất.
Trầm mê trong vui sướng không thể tự kiềm chế.
Lưu Ảnh kích động nói: "Ở đâu? Ở đâu?"
Hắn thật sự nhìn thấy hi vọng.
"Ở đây." Lâm Phàm dùng hai ngón tay nhổ sợi tóc kia xuống, đặt trước mặt Lưu Ảnh, "Anh xem, sợi tóc đen bóng, anh thật sự mọc ra tóc rồi, tuy chỉ có một sợi, nhưng là khởi đầu tốt."
Lưu Ảnh thấy tóc đen, gương mặt tươi cười, tâm tình thật sự vô cùng tốt.
Nhưng... dần dần.
Nụ cười tươi của hắn thu lại, nhíu mày, cảm thấy tình huống hình như có chút không đúng.
Ngày hôm qua xuất hiện một sợi tóc.
Hắn rất kích động.
Sau đó bị nhổ xuống.
Ngày hôm nay lại mọc ra một sợi tóc, sau đó bị nhổ xuống.
Hắn thật sự muốn biết tóc mọc ở chỗ nào, nhưng cũng không muốn nhìn thấy tọc mọc ra bị nhổ xuống nha.
Nếu còn tiếp tục theo tình huống này.
Chỉ sợ có châm cả đời, trên đỉnh đầu vẫn sẽ chả có một cọng lông nào cả.
"Anh làm sao vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Lưu Ảnh cười nói: "Không có gì."
Hắn thu lại sợi tóc đen kia, bắt đầu từ ngày mai, hắn quyết định phải cố gắng giữ tóc lại.
Lâm Phàm mỉm cười nhìn Lưu Ảnh.
Có thể giúp người khác luôn luôn là một chuyện vui vẻ nhất.
Đối phương không tìm thấy tóc ở đâu, anh liền giúp người ta nhổ tóc xuống, đưa tới trước mặt đối phương, tính cách tốt biết bao, đáng để cho mọi người học tập biết bao.
"Lâm Phàm, đại sư, tôi đi trước, buổi tối lại đến, đã làm phiền các vị rồi."
Lưu Ảnh nói.
Lâm Phàm và ông già Trương liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Không phiền, chúng tôi thích giúp đỡ người khác."
Nói thật.
Lưu Ảnh cảm thấy bọn họ không giống với người bình thường.
Ví dụ như: lối suy nghĩ, cách nói chuyện, ngữ khí... có chút quái lạ.
Ngay sau đó.
Hắn tự kiểm điểm lại bản thân, người ta đối với hắn tốt như vậy, còn chiếu cố giúp hắn nhiều như vậy, sao có thể nói như vậy được, sai rồi, sai rồi.
Bên ngoài.
Trong góc.
Người đàn ông một mắt nhìn thấy bóng dáng Lưu Ảnh rời đi, nhếch cằm, suy tư.
Ngày hôm qua ở lại cả một đêm.
Ngày hôm nay lại ở lại cả một đêm.
Tin tức có hơi lớn.
Không phải là bọn họ có sở thích đặc biệt đó chứ.
Hắn thật ra không tin cách nghĩ này, Lưu Ảnh có bạn gái, hai bệnh nhân tâm thần cũng không có loại ký ức này, nhưng vẫn không tự kiềm chế được, một tiễn hai đích...
Ừ!
Người đàn ông một mắt xóa bỏ suy nghĩ không thật này.
Hắn hiện giờ có chuyện muốn tìm bọn họ.
Tình huống của bệnh nhân tâm thần tuyệt đối không thể để những thành viên khác biết được.
Hắn thân là lãnh đạo, dẫn hai bệnh nhân tâm thần trở về, đương nhiên sẽ không ai nói gì, nhưng khẳng định sẽ bàn luận sau lưng hắn.
Có lẽ bọn họ sẽ tạo cái nhóm nhỏ, nhỏ giọng thì thầm: "Không ngờ sếp của chúng ta vậy mà lại có quen biết với bệnh nhân tâm thần."
"Có lẽ sếp đã có kinh nghiệm ở phương diện này rồi."
"Sếp thật đáng sợ."
Chắc chắn sẽ có loại tình huống này xảy ra.
Người đàn ông một mắt gõ cửa.
Bên trong phòng.
Lâm Phàm và ông già Trương nấu chín trứng gà, nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa, khi nhìn thấy người đàn ông một mắt, Lâm Phàm đưa quả trứng đã ăn một nửa tới trước mặt người đàn ông một mắt.
"Mời anh ăn."
Anh rất muốn ăn hết cả quả trứng.
Nhưng người đàn ông một mắt coi bọn họ là bạn, có thứ tốt phải biết chia sẻ.
"Cảm ơn, không cần đâu, đã ăn qua rồi." Người đàn ông một mắt nói.
Mỗi khi nhìn thấy bọn họ.
Cái chân kia của người đàn ông một mắt liền ẩn ẩn thấy đau.
Tâm lý ám ảnh sao?
Có cơ hội tìm bác sĩ tâm lý hướng dẫn một chút.
Người đàn ông một mắt nói: "Hai người ăn xong thì thu dọn một chút, tôi dẫn hai người tới một chỗ."
"Ồ!"
"Ồ!"
Lâm Phàm nuốt luôn nửa miếng trứng còn lại.
Ông già Trương học theo cách ăn của Lâm Phàm, trứng gà tắc ở yết hầu, kêu u u.
"Ăn từ từ."
Lâm Phàm vỗ nhẹ phía sau lưng ông già Trương, thuận ngực của ông, cho đến khi ông già Trương khôi phục lại bình thường mới dừng động tác, không vui nói: "Về sau không thể như vậy nữa."
"Đã biết!"
Tà vật gà trống không dám đối diện với người đàn ông một mắt.
Người đàn ông độc ác này thật khủng khiếp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất