Chương 182: Gargamel giỏi nhào lộn (2)
Lời hắn nói có mấy phần có lý.
Bên trong kho hàng hỗn loạn, quả thật giống như có người đã đại náo một trận ở bên trong.
"Anh Chu, anh xem dấu chân trên mặt đất này..."
Vương Nhị Đản vỗ bả vai của đại ca, chỉ dấu chân khổng lồ trên mặt đất, dọa tới mức dựng tóc gáy, đây sao có thể là dấu chân của con người chứ, cho dù là dã thú cũng chưa chắc đã lớn như vậy, không phải là tà vật đó chứ.
Chu Hổ nhìn thấy dấu chân, hít một ngụm khí lạnh.
Nhiệt độ lại tăng lên rồi.
Đây là hậu quả hít quá nhiều khí lạnh.
Bỗng nhiên.
Một cái bóng thật lớn bao trùm lấy bọn họ.
Chu Hổ và Vương Nhị Đản nhìn lẫn nhau, chủ nhân của cái bóng ở phía sau bọn họ, nhìn hình thể của cái bóng này hình như rất lớn, cũng không phải của con người.
Bởi vì khi nãy hít phải nhiều khí lạnh mà độ ấm xung quanh có chút tăng lại lại đột ngột hạ nhiệt.
Trời lạnh rồi.
Tóc gáy dựng thẳng lên.
Chu Hổ và Vương Nhị Đản chớp mắt, cười khổ.
"Ảo giác nhỉ."
"Anh Chu, anh nói hình như có chút khả năng, bằng không anh nhìn trước thử xem, sau đó em lại nhìn."
Nội tâm của bọn họ đang khóc, đang gào thét, chúng tôi biết sai rồi, không nên có cái ý nghĩ chiếm tiện nghi này, đi vào nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô tìm kiếm ít sắt vụn mang đi bán lấy tiền.
Nhưng chúng tôi không có ác ý.
Chỉ là muốn kiếm bát cơm.
Hô!
Hô!
Hơi nóng phả lên sau lưng bọn họ, tuy rất nóng, chỉ là đối với bọn họ mà nói bản thân lại giống như đang ở trong hầm băng.
Sợ hãi bao trùm.
Bọn họ từ từ xoay người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, đồng tử rụt lại, ánh mắt trừng tròn xoe, một con tinh tinh lớn lông xanh đứng trước mặt bọn họ, trên người tinh tinh chảy máu tươi, một con mắt nhắm chặt, máu chậm rãi chảy từ khóe mắt xuống.
"Tinh tinh..."
"Tinh tinh lớn lông xanh."
Lúc này, vết thương của Gargamel rất nặng, nó đại chiến với một con tà vật ở trong đây, con tà vật kia chính là đến tìm nó, sau một trận đại chiến, nó bị thương, mà con tà vật kia thì đã bị nó chém chết.
Cường giả nhân loại rất nhanh sẽ đến.
"Gargamel!"
Gargamel lông xanh kêu lên, trước mặt hai người Chu Hổ thu nhỏ lại hình thể, sau đó ngất xỉu trên mặt đất. Tình huống của nó lúc này đã không thể chống đỡ được hình thể cực mạnh của mình, chỉ có thể thu nhỏ hình thể lại, ngưng tụ năng lượng, từ từ khôi phục.
"Anh Chu, em đến bảo vệ anh."
Vương Nhị Đản thấy tinh tinh nhỏ đi, còn hôn mệ, đương nhiên không để cho sếp của mình đứng mũi chịu sào, bảo vệ đại ca quan trọng nhất, còn về tà vật, tới một con chém một con đi.
Chu Hổ tát một cái lên mặt của Nhị Đản, vươn tay đẩy hắn ra, tiếp theo đó tò mò nhìn con tinh tinh trước mặt này.
"Hiện giờ giá tinh tinh thế nào?"
"Giá thịt sao?"
"Giá của vườn bách thú."
"Anh Chu, đây là phạm pháp, chúng ta bắt giữ tinh tinh lông xanh khổng lồ biến dị ở vùng ngoại thành, thuộc phạm vi bắt giữ trái pháp luật, nếu bán cho vườn bách thú, vậy thì chúng ta là kiếm lời, nhưng phải ngồi tù."
Chu Hổ híp mắt, vuốt cằm, nhanh chóng xoay chuyển đại não.
Đủ loại hình ảnh hiện lên:
Chơi khỉ... Hẳn nên là chơi tinh tinh, ví dụ như biểu diễn tài năng chơi vòng trong thành phố.
Không được.
Giấc mộng của chúng ta là xây dựng một công ty dọn dẹp cống thoát nước chuyên nghiệp, không phải làm cái ngành này.
"Dẫn theo nó, chúng ta đi."
Chu Hổ quyết định trở về nghiên cứu kỹ càng.
Vương Nhị Đản nói: "Anh Chu, thật sự dẫn theo à?"
Chu Hổ vỗ vai Nhị Đản, nói: "Nhị Đản, đại ca biết cậu là một sinh viên, văn hóa cao hơn so với đại ca, nhưng đại ca muốn nói với cậu thế này, nói về can đảm, cậu vẫn có sự khác biệt lớn với đại ca, tinh anh đi, anh sẽ không hại cậu đâu."
"Cho dù xảy ra vấn đề, cũng là đại ca đi phía trước đối mặt, cậu sợ cái gì?"
"Em tin anh, đại ca." Vương Nhị Đản gật đầu, hắn đi theo đại ca nhiều năm, đã sớm bị thuyết phục trước dũng khí của đại ca.
Rất nhanh.
Bọn họ đến cả sắt vụn cũng không cần, ném tinh tinh lên phía sau chiếc xe bánh mì.
Lên xe.
Giẫm lên chân ga, một tiếng vút vang lên, bụi cuốn mù mịt, biến mất nơi đằng chân trời xa xăm.
Không bao lâu sau.
Cường giả cục đặc biệt đã đến.
Giám sát được ra năng lượng của tà vật cấp tám, nhưng lại là hai con, thành viên bình thường căn bản không phải đối thủ của tà vật, chỉ có cao thủ như bọn họ đến mới có thể mạnh mẽ trấn áp được tà vật.
Tà vật!
Ra đây chịu chết đi!
Nhà xưởng bỏ hoang.
Nhóm cường giả cục đặc biệt đã đến, đều đã chuẩn bị chiến đấu với tà vật, căn cứ theo giám sát chỉ có hai luồng năng lượng dao động, mà bọn họ phía này có mấy chục người, xét về mặt số lượng đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Mày muốn chiến một một với bọn tao?
Thật ngại quá.
Bọn tao có nhiều người như vậy cũng đã nói rõ đã sớm quen nhiều người đấu với hai tên chúng mày rồi.
"Cẩn thận một chút, tà vật rất giảo hoạt, nếu ai không may bị tà vật đánh lén mà chết, thì có thể yên tâm, vợ con tôi nuôi."
"Fuck!"
"Chó chết!"
"Nghiêm túc chút đi, hiện giờ không phải lúc nói đùa đâu."
Mỗi lần khi phải đối mặt với tà vật, bọn họ luôn thích nói đùa để giảm bớt không khí khẩn trường, mà lúc này đây những lái xe lão làng thích lái xe trong nhóm thành viên cũng không ít, sau khi cùng tụ tập lại một chỗ, nếu không nói rõ tới thảo phạt tà vật, thì có thể trở thành hiện trường lái xe.
Bọn họ đã ngửi được mùi của tà vật, còn có mùi máu tươi gay mũi.