Chương 183: Ta vậy mà lại có đồng loại lộ liễu như vậy
Nguy hiểm ập đến.
Bóng tối đã đến.
Các anh em, ổn định.
Sau khi tiến vào bên trong kho hàng, một đám người tụ lại, ban đầu đều đã điều chỉnh tốt chuẩn bị chiến đấu, nhưng lại vì một màn trước mắt mà trở nên...
"Tôi nghi ngờ trước khi chết nó nhất định đã bị thương rất nặng."
"Ừ, tán đồng."
"Nó có lẽ không ngờ, bản thân sẽ chết thê thảm như vậy đi."
"Chỉ là không biết khi nó còn sống có bị thương đến mức không thể miêu tả được hay không."
"Tôi liếc nhìn qua một cái, từ vết thương và chất lỏng xung quanh mà nói... đều không có."
Hiện trường.
Một con tà vật cấp tám chết ở đây, đầu chỉ còn một nửa, trên thân đều là hố thịt hõm xuống, bộ dạng thê thảm, có thể nói là con tà vật chết thảm nhất trong giới tà vật.
"Tất cả mọi người tản đi."
"Tản đi, tản đi."
"Đội nhặt xác nhanh chóng đến làm việc."
Hứng trí cao ngất đã không còn sót lại chút gì, loại cảm giác này giống như đã giơ cột trụ lên trời, chuẩn bị đại náo thiên cung, vừa tới Nam Thiên môn, bỗng nhiên yếu đi, cẩn thận nghĩ lại tẻ nhạt vô vị.
Ngẫm lại khiến cho người ta phải thất vọng.
Tiểu khu cũ nát.
Tượng trưng cho người nghèo.
Một chiếc xe bánh mì tỏa ra khí tức một tộc cao quý chậm rãi dừng lại.
Chu Hổ và Vương Nhị Đản xuống xe, xem xét tình huống xung quanh, sau khi xác định không còn ai, nhanh chóng chuyển tinh tinh lên tầng.
Đừng thấy trên mặt Chu Hổ có thương tích liền nghĩ hắn trong hàng ngũ đại ca lên như diều gặp gió, sự thật rất tàn khốc, thời đại thay đổi không còn như xưa, không phải anh dám đánh dám liều mạng có thể lộ diện, phải có bằng cấp, có văn hóa, có tri thức, có đầu óc, nếu không sẽ là chính hắn của hiện tại.
Hai người chen chúc trong một căn phòng phong cách rất công nghiệp, vách tường trở lại nguyên trạng tỏa ra cảm giác thời đại.
"Anh Chu, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Vương Nhị Đản nhìn Gargamel lông xanh, hắn nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thứ đồ chơi này rất nguy hiểm, rất hung hãn, đáng lẽ không nên mang về.
Chu Hổ đặt Gargamel lông xanh xuống, nhìn từ đầu đến chân, cười khà khà, "Hóa ra là đực à."
"Anh có vài ý tưởng, cậu xem có thể làm được không."
Vương Nhị Đản nói: "Anh Chu, xin hãy nói rõ."
Người có văn hóa chính là như vậy, chỉ tình cờ, chỉ dựa vào bốn chữ đã có thể biểu đạt nội dung cụ thể.
Năng lực biểu đạt như vậy... thật sự khiến người ta xem thế là đủ.
Chu Hổ còn thật sự nói: "Chúng ta chụp ảnh và đăng tải tin tức của tinh tinh lên mạng trước, anh tin khẳng định có người nuôi tinh tinh cái, khẩu hiệu của chúng ta chính là, tiện nghi lai giống, một lần phối là chính xác, giá cả phải chăng, đồng tẩu vô khi."
Vương Nhị Đản rất vụng, nhát gan, nhưng chắc chắc không ngốc, ngoác miệng, kinh ngạc đến chết lặng nhìn đại ca của mình.
Không phải bởi vì phương pháp bá đạo này của anh Chu.
Mà là cảm thấy có chút giống thằng ngốc.
"Anh Chu, anh nói thật sao? Đây là phạm pháp đấy, nếu chúng ta đăng lên mạng thật sẽ thật sự là chui đầu vào lưới, đến lúc đó chúng ta khẳng định phải ngồi tù đấy."
Vương Nhị Đản cần phải nói rõ ràng.
Tuyệt đối không thể.
Việc này không chỉ giết người không dao, còn có thể chơi cả chính mình vào.
Chu Hổ nhìn Gargamel, nhất thời trở nên trầm tư, kiếm tiền thật khó, hắn hiện tại đã có ý nghĩ nổi dậy kiếm tiền rồi, cho nên mới xoay chuyển đầu óc, nghĩ phương pháp kiếm tiền.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
"Lâm Phàm và ông Trương đâu?"
Tiền Tiểu Bảo vẫn đẹp trai như trước, sự đẹp trai của cậu cũng không phải thể hiện qua gương mặt, mà là đẹp trai thể hiện từ khí tức tỏa ra sự cao quý kia.
Một đẹp che trăm xấu.
Có tiền chẳng cần biết anh có phải con người hay không, đều là đẹp trai nhất.
Kỳ nghỉ biển rất chán, mấy bác gái mặc bikini thật tục tằng, sau khi cậu trở về đã nghĩ tới những người bạn tốt của cậu, cho nên vừa nghĩ tới liền hành động ngay, tập hợp toàn bộ xe sang và đoàn xe vệ sĩ.
Viện trưởng Hách mỉm cười, hơi hạ thấp tư thái.
"Bọn họ đi ra ngoài du lịch, qua một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại."
Vị trước mặt này chính là kim chủ chân chính, dỗ cho kim chủ vui vẻ mới là đạo lý căn bản xuyên suốt bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, loại cơ hội này quá ít có, có thể gặp được đương nhiên phải toàn tâm toàn ý mà dỗ dành rồi.
"Bọn họ đi đâu rồi?" Tiểu Bảo hỏi.
Các nơi trên thế giới trong mắt cậu đều rất nhỏ, chỉ giống như từ đây về nhà mà thôi.
Viện trưởng Hách vốn định nói là cục đặc biệt, nhưng sau đó ngẫm lại, tuyệt đối không thể nói, nếu để kim chủ đi tới cục đặc biệt, với năng lực của người đàn ông một mắt, chắc chắn còn có thể liếm hơn so với ông ta.
Như vậy không phải là đã đẩy kim chủ đi hay sao.
"Điều này thì tôi không biết được, bọn họ cùng đi, phiêu bạt khắp nơi, qua khoảng thời gian sẽ trở lại, đợi tới khi bọn họ trở lại, tôi sẽ thông báo với cậu."
Viện trưởng Hách là một người tốt, một viện trưởng Hách luôn luôn suy nghĩ cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, anh có thể nói ông ta là con chó nịnh hót, cũng có thể nói ông ta là một người thấy tiền là hai mắt sáng lên.
Nhưng... anh không thể nói ông ta không từng trả giá vì bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Nếu có ai nói ông ta chưa từng trả giá.
Ông ta sẽ chỉ vào cái đầu bạc trắng, rít gào, trợn to mắt chó mà nhìn, cái đầu bạc này là cái gì, tao vẫn còn rất trẻ đấy.
Tiền Tiểu Bảo có chút không vui, phất phất tay, sắp xếp cho vệ sĩ lui lại, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không có bạn của cậu thì không phải là nơi cậu muốn đến.
Chiếc xe sang thật dài chậm rãi rời đi.
Trên gương mặt của viện trưởng Hách vẫn treo nụ cười mỉm, tiếp theo đó cân nhắc, có lẽ nên bảo bọn họ quay về ở hai ngày.
Ông ta xoay người rời đi, bỗng có âm thanh truyền đến.
"Hách Nhân."
Viện trưởng Hách đứng nguyên tại chỗ, không xoay người, ông ta nghe thấy âm thanh rất quen thuộc, nhíu mày, tiếp theo đó thả lỏng, nhếch lên nụ cười dối trá, quay đầu lại nói: "Hóa ra là anh à."