Chương 187: Kim Thượng Võ: “Tôi là người tiêu tiền hoang phí sao?”
Ba của ta chết thảm rồi.
Những con heo bình thường có năng lực học tập rất mạnh, thấy một con heo con lại có thể nhảy vọt qua lan can, chúng nó cũng cố gắng noi theo, nhảy dựng lên, đầu heo đâm sầm vào lan can.
Tiếng heo kêu như bị thọc tiết ré lên.
Bộ phận đặc biệt.
Người đàn ông một mắt vừa muốn đi vào cửa bộ phận, bỗng có người gọi tên ông ta từ phía sau.
Ông ta quay đầu lại nhìn.
Không nói tiếng nào mà đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, đi về phía đối phương.
“Không ngờ là cậu tới đây, thật sự khiến tôi không nghĩ đến, chẳng có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền, cậu tới thành phố Diên Hải tìm tôi, vậy chắc chắn là có chuyện rồi nhỉ.” Người đàn ông một mắt cười hỏi.
Người vừa đến là một vị mà ông ta không thể ngờ được.
Lúc trước cảm thấy sẽ không bao giờ qua lại.
Hiện giờ xem ra, dường như không hề đơn giản như thế.
Người đàn ông trung niên, tướng mạo không hẳn là tuấn tú, nuôi bộ râu quai nón làm tăng thêm sự nam tính.
Ăn mặc rất lịch sự, bộ vest vừa vặn, mang giày da, mái tóc vuốt ngược ra sau. Nhìn tổng thể xem ra là người đàn ông quý tộc chín chắn và giàu có.
Kim Thượng Võ là lãnh đạo cấp cao của tổng bộ bộ phận đặc biệt trong nước, chức vị bề ngoài là lãnh đạo bộ chiến lược, chức vị kiêm nhiệm bí mật tạm thời không có ai biết.
“Một lần từ biệt suốt mười mấy năm, còn tưởng ông là thủ lĩnh tối cao của bộ phận đặc biệt thành phố Diên Hải thì sẽ không nhận người bạn cũ là tôi đây nữa chứ.”
Kim Thượng Võ mỉm cười, lấy bao thuốc lá ra đưa cho người đàn ông một mắt một điếu. Đây là loại thuốc đặc biệt, không mua được ở bên ngoài đâu, giá cả lại đắt đỏ có tiền cũng không mua được.
Người đàn ông một mắt đưa thuốc lên chóp mũi ngửi một cái, tấm tắc nói: “Ghê đấy, thuốc mà người quyền quý mới được hút, ngửi một cái biết ngay rất quý. Nếu không phải ông đưa, e rằng cả đời này tôi cũng không hút nổi, chỉ một điếu này nếu đem ra ngoài bán đấu giá ít nhất cũng đáng giá một vạn.”
Lời nói này trông có vẻ rất tùy ý nhưng lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ông cứ đùa, cái gì mà quyền quý với không quyền quý, chỉ là người bình thường thôi. Với địa vị của ông muốn hút loại thuốc này thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không được thì quay lại đây tôi tặng ông một thùng.”
Kim Thượng Võ cười nói rất tự nhiên. Một bao thuốc lá trị giá hai mươi vạn, nói tặng là tặng cả thùng. Ngoài giàu nứt đố đổ vách ra chỉ có thể là có quyền có thế.
Nguyên liệu của thuốc lá là dùng món đồ tà ma nào đó trên người cùng với khoa học kỹ thuật hiện tại tinh luyện ra.
“Thứ đồ chơi này tôi nào hút nổi, cũng không dám đòi, thật sự không dám đòi.” Người đàn ông một mắt xua tay, muốn giữ khoảng cách mà đến cả điếu thuốc vừa nhận lúc nảy cũng trả cho đối phương.
Kim Thượng Võ nói: “Còn thù dai thế à?”
Người đàn ông một mắt nhìn ông ta, sờ sờ cái đầu mọc ra mấy cọng tóc mềm mại nói: “Làm gì có, ai cũng có thời trẻ tuổi, mà thời trẻ tuổi thì đa số đều xem trọng tình nghĩa, có nghĩa khí. Những chuyện từng xảy ra cũng đều là kinh nghiệm, sau này khi về nhà nhớ lại đều là hồi ức.”
Những chuyện lúc đó rất đơn giản.
Chính vì nghĩa khí mà trả giá bằng một con mắt.
“Haiz, nói những thứ này làm gì. Ông đến thành phố Diên Hải tìm tôi có phải có chuyện gì không? Có chuyện gì cứ nói đi. Gần đây tôi rất bận, lúc nãy đói bụng đã ăn bát hoành thánh, mùi vị không tệ cũng chỉ có sáu tệ một bát thôi.”
“Nếu ông muốn ăn, lần sau tôi mời ông.”
Người đàn ông một mắt không có hận thù gì với Kim Thượng Võ, quá khứ đã qua, nghĩ lại cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hơn nữa lâu rồi hai người đã không gặp nhau, giữa hai người ắt có sự khác biệt của thời gian.
Kim Thượng Võ châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi: “Trước khi đến đây, tôi đã đi tìm Hách Nhân, ông ta vẫn như cũ không có gì thay đổi, chỉ là tóc bạc đi nhiều thôi. Tôi muốn nói chuyện với ông ta nhưng không ngờ ông ta rất bận, nói chưa được mấy câu đã không nói nữa rồi.”
“Ông tìm ông ta làm gì? Người ta bây giờ chỉ muốn kiếm tiền, ông có nhiều lắm mà, có tiền thì có thể nói chuyện thôi.”
Người đàn ông một mắt vô cùng ghét Hách Nhân. Nếu không phải ông ta thì cũng không thể nào quen biết hai tên bệnh nhân tâm thần kia, vả lại trước đó còn chịu nhiều giày vò như vậy, bây giờ lại đưa bệnh nhân về bộ phận đặc biệt.
Nghĩ lại chuyện này.
Luôn cảm thấy lúc đấy bản thân quá ngu ngốc.
Kim Thượng Võ cười không nói gì, hiển nhiên rất tán thành với lời nói này.
“Ông đưa tiền rồi à?”
Người đàn ông một mắt thấy ông ta cười như vậy, dường như ý muốn nói ông thông minh thật đấy, thật sự bị ông đoán trúng rồi. Quả nhiên là thân cận, thế mà cũng đoán ra được.
Kim Thượng Võ nói: “Lão Hách nói bây giờ ông ta rất mệt, mọi thứ đều là vì Thanh Sơn, mong rằng bạn bè cũ có thể giúp đỡ ông ta. Tôi muốn đưa tiền cũng không chịu mời tôi đến phòng làm việc uống trà trò chuyện. Đưa ông ta chi phiếu cũng không muốn, muốn tôi chuyển khoản năm trăm vạn cho ông ta. Đợi tiền vào tài khoản rồi lại nói có việc không tiếp chuyện được. Ông nói xem cái con người này sao giờ lại trở nên như vậy được chứ?
“Quả nhiên gừng càng già càng cay, tôi nhớ trước đây ông ta rất thật thà mà.”
Người đàn ông một mắt nghe nói thế cười phá lên: “Năm trăm vạn đã muốn nói chuyện với ông ta, ông đang mơ đấy à? Người ta được nhà giàu giúp đỡ, một năm mười ngàn vạn, để mắt tới năm trăm vạn đã là tốt lắm rồi, tăng lên ít nhất hai mươi lần, tôi bảo đảm ông ta mời ông đến phòng làm việc uống trà còn tự tay châm thuốc cho ông.”
Hách Nhân ông được lắm.
Ông đây xem trọng ông.