Chương 188: Kim Thượng Võ: “Tôi là người tiêu tiền hoang phí sao?” (2)
Chỉ dựa vào chuyện này, sau này gặp mặt nhất định khen ông.
“À, suýt chút nữa quên nói chuyện chính, ông đến tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Tôi không tin là ông rảnh rỗi không có chuyện gì đến gặp tôi đâu, đây không phải phong cách của ông.”
Người đàn ông một mắt cảnh giác, chỉ sợ đối phương đào cái hố cho anh ta nhảy xuống.
Kim Thượng Võ nói: “Gần đây ở trên trống một vị trí, tôi đề cử ông lên đã được thông qua, ông có thể đến tổng bộ nhậm chức, cao hơn hiện tại một bậc.”
“Tôi đến đây để trực tiếp nói chuyện này với ông, dù sao gặp mặt nói chuyện mới nói rõ được.”
Người đàn ông một mắt ngạc nhiên.
Rời khỏi thành phố Diên Hải, đề cử ông ta với tổng bộ, đây đúng là một chuyện tốt. Chỉ là gần đây thành phố Diên Hải xảy ra rất nhiều vấn đề, những thứ như yêu quái, tà vật biến mất ba mươi năm,...
Gần đây tần suất hoạt động của tà vật ở thành phố Diên Hải đã bước vào top mười.
Các dấu vết luôn tập trung lại với nhau.
“Ông không phải là kẻ phản bội chứ?” Người đàn ông một mắt hỏi.
Hiện tại có hơi ác, không phải khoác lác chứ ông ta chính là linh vật của thành phố Diên Hải. Không đúng, phải là bảo vật giữ thành. Anh ta nhậm chức bao nhiêu năm nay, thành phố Diên Hải mưa thuận gió hòa, người dân an cư lạc nghiệp, ngay cả tà vật cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nếu không phải bên phía Thái Sơn xuất hiện sạt lở đất, một đám tà vật chạy ra ngoài.
Lại thêm đồ phá hoại thần ma chạy đến thành phố Diên Hải, làm cho tần suất xuất hiện của tà vật càng tăng cao.
Chỉ với tên của anh ta, tà vật nghe thấy đều bị dọa sợ tè ra quần.
Ông đừng không tin.
Đều nói thật cả đấy.
“Tôi không hiểu ý của ông.” Kim Thường Võ nói.
Người đàn ông một mắt cười: “Không có ý gì, chỉ nói vu vơ vậy thôi. Với cả cảm ơn ý tốt nhưng tôi ở thành phố Diên Hải quen rồi, nếu ông đến sớm mười năm, hai mươi năm, chắc chắn tôi sẽ đi theo ông. Còn bây giờ, không đi được.”
Ông ta có thể trở thành thủ lĩnh của thành phố Diên Hải.
Là dựa vào nắm đấm đánh bại đầu não tà vật ư?
Không…
Ông ta dựa vào đầu óc.
Dựa vào tình hình trước mắt, ông ta suy đoán mấy điểm…
Nếu ông ta thật sự bị điều đi khỏi thành phố Diên Hải, mà trong khoảng thời gian bị điều đi sẽ có thời gian trống, thành phố Diên Hải thiếu đi một kẻ mạnh như thần giống như ông ta thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tà vật lập tức phản công, hậu quả khó lường.
Dù sao ý của ông ta bây giờ rất rõ ràng.
Ai muốn chuyển tôi đi khỏi thành phố Diên Hải thì người đó là kẻ phản bội, là muốn lót đường cho tà vật.
Thật sự cho rằng tôi ngốc à.
“Ông thật sự không nghĩ lại à?” Kim Thượng Võ hỏi.
Người đàn ông một mắt nói: “Không, không cần nghĩ.”
Kim Thượng Võ nhìn người đàn ông một mắt rất muốn nói, nhưng chuyện ông đã làm cũng đủ rồi, thật sự không cần thiết phải chết chung với thành phố Diên Hải, tình hình số liệu gần đây không phải là thành phố Diên Hải có thể phân tích được, các thành phố lớn bên ngoài bộ phận đặc biệt đều đã biết cả rồi.
Tình hình rất không khả quan.
Chỗ nào cũng nguy hiểm.
Đã có vết xe đổ.
“Cơ hội này thật sự rất khó có được.” Kim Thượng Võ nói.
Người đàn ông một mắt cười: “Sao nào? Đây là bồi thường à? Nếu tôi có thể thăng chức lên tổng bộ, xem ra ông tốn không ít công sức.”
“Aiz!”
Kim Thượng Võ thở dài, ông ta biết tính khí của tên này, quả thực chưa từng thay đổi, biết rằng nói nhiều vô ích, có nói thêm cũng chỉ là tốn nước bọt.
Ngay tại lúc này.
Một chiếc xe Van từ từ dừng lại.
Nhân viên chăn nuôi và quản lý đưa nhóm người Lâm Phàm xuống.
Trong lòng quản lý sợ hãi, chỉ sợ đối phương đánh anh ta một trận nên mới dẫn theo nhân viên chăn nuôi, lỡ như bị người ta đánh thì ít nhất cũng có nhân viên chăn nuôi chống đỡ.
Hai người nhìn xung quanh.
Tổng bộ bộ phận đặc biệt.
Thật cao cấp, thật thiêng liêng. Đừng thấy họ quản lý hàng vạn con lợn, kinh nghiệm rất phong phú. Nhưng có thể đến được nơi này, rõ ràng là họ rất căng thẳng, không phải họ thấp kém mà là áp lực tâm lý có hơi lớn.
Nhưng rất nhanh.
Họ đã điều chỉnh lại được tâm trạng.
Chúng ta không sai, không phạm pháp, họ ăn trộm lợn của chúng ta, chúng ta đến đòi tiền là điều đương nhiên, không ai có thể nói chúng ta làm sai.
Sau khi nghĩ thông điểm này.
Anh ta lập tức trở nên kiên cường, hơi thở bên trong làm cho từ ngực đến bụng đều căng cứng.
Lâm Phàm suy nghĩ rốt cuộc phải đi tìm ai mới được đây.
Anh nghĩ đến Tiểu Bảo đầu tiên.
Nhưng Tiểu Bảo không có ở nhà.
Về nhà sao?
Vậy cũng không được, nên mới nghĩ đến về lại chỗ này.
Anh vui mừng phát hiện người đàn ông một mắt ở chỗ đó.
Lúc này.
Người đàn ông một mắt và Kim Thượng Võ trò chuyện không hề chú ý đến Lâm Phàm.
“Xin chào, có thể giúp tôi một chút không ạ?”
Lâm Phàm xuất hiện bên cạnh người đàn ông một mắt, có chút ngại ngùng, dù sao đây cũng là chuyện làm phiền đến người ta.
“Hả?”
Người đàn ông một mắt vô cùng kinh ngạc, không phải là không muốn nhìn thấy Lâm Phàm mà là sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Nhìn ra sau lưng anh thì thấy hai người lạ đi theo phía sau.
Kỳ lạ, họ là ai?
Kim Thượng Võ bị tà vật gà trống thu hút từ ánh nhìn đầu tiên, đã ngửi được mùi của tà vật. Ông ta khẽ nhíu mày nhưng không nói gì nhiều, dù sao thì cũng không chỉ ông ta phát hiện ra.
Người đàn ông một mắt cũng không có biểu hiện gì, chứng tỏ anh ta có ý đồ.
“Được.”
Về cơ bản không cần suy nghĩ, hai bệnh nhân tâm thần cùng xuất hiện trước mặt họ, nói với họ những lời như thế thì không cần nói gì nhiều, không cần biết là chuyện gì, chỉ cần làm được thì đều đồng ý.
Ngoại trừ châm cứu chữa mắt.
Cảm ơn!
Không cần.
Tôi có thể chịu thiệt thòi mấy lần cũng xem như là khả năng của các người, đồng thời cũng chứng tỏ tôi không đủ thông minh.
“Quản lý, anh ta là người tốt, anh có yêu cầu gì có thể nói với anh ta.”
Lâm Phàm kéo quản lý qua, sau đó đứng chung với ông Trương ở bên kia.