Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 186: Tôi thề với trời, tôi tuyệt đối không tham lam (2)

Chương 186: Tôi thề với trời, tôi tuyệt đối không tham lam (2)
Ở trong tổng bộ bộ phận đặc biệt vốn là một chuyện nguy hiểm, với lại nó đã làm rất tốt rồi, thân là yêu quái như nó thật sự rất tự hào, trong đám yêu quái có đứa nào dám ngông nghênh ra vào bộ phận đặc biệt giống nó chứ?
Làm gì có, bởi vậy nó mới tự gọi mình là anh hùng.
Yêu quái vua heo quả thật muốn ăn thịt người, tên đồng loại trước mắt này hỏi nó có phải kẻ mạnh không, nó muốn tức muốn chửi đối phương rồi, mắt mày có mù không, không thấy đám đàn em tao xếp lớp, ngoan ngoãn đứng đợi bên cạnh tao à?
Chỉ cần là tao ăn cơm thì chúng nó chỉ được nhìn thôi, đến khi nào tao ăn xong mới đến lượt bọn nó.
Đấy gọi là con đường của kẻ thống trị.
Đấy là địa vị của vua heo.
(Yêu quái vua heo: Tao cực kỳ mạnh.)
Yêu quái gà trống tin tưởng nó, sau đó nhảy xuống, rơi vào bên trong chuồng heo.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn thấy con gà mái ngã vào trong, không vội vàng nắm lấy sợi dây thừng để lôi nó lên.
Mà nằm ở trên lan can cong lưng duỗi tay, muốn kéo nó ra khỏi chuồng heo.
Yêu quái gà trống chú ý đến tình huống hiện tại.
Trong lòng cười khẩy.
Loài người ngu xuẩn, ngày tàn của chúng mày tới rồi đây.

Một lúc sau!
Bùm bùm!
Một đống củi rơm bốc cháy, ngọn lửa thiêu rụi bùn đất xung quanh, vẻ mặt yêu quái gà trống không cảm xúc đứng ở nơi đó, ánh lửa phản chiếu lên bên trong đôi mắt gà ti hí, còn có hình ảnh yêu quái vua heo bị gậy gỗ xiên qua, gác trên đống lửa nướng, chậm rãi xoay tròn.
Yêu quái gà trống không thể nào chấp nhận được sự thật như thế, lời nói với thực tế hoàn toàn không giống nhau.
Náo loạn đâu rồi? Bảo là cực kì mạnh, hiện tại lại biến thành con heo nướng vàng ươm bóng bẩy, quả biến hóa này hơi bị to đấy.
Những con heo bình thường trong chuồng số 001 cuối cùng cũng được giải phóng, ai chết không quan trọng, chủ yếu là không còn con heo nào cản trở việc ăn cám cùng với quyền được lựa chọn giao phối của bọn nó nữa.
“Thơm quá!”
“Rất ngon!”
Yêu quái gà trống nghe thấy tiếng của hai người nọ, ánh mắt vô cùng mờ mịt, vốn dĩ tao mang hai tên loài người đến cho mày ăn, mày lại báo đáp tao như thế này, khiến tao khó xử lắm đó.
Nó cúi đầu ăn thịt vua heo.
Ừm!
Quả thật là món ngon.
Còn có một luồng sức mạnh dũng mãnh chạy vào bên trong cơ thể, tuy rằng rất thưa thớt, nhưng đó là một khởi đầu tốt.
Nó rất đau lòng về cái chết của yêu quái vua heo, chắc chắn không phải vì muốn ăn thịt, nên mới mang hai kẻ loài người ấy đến chỗ này, mà là thật sự muốn thỏa mãn nhu cầu của đồng loại.
Mày muốn ăn thịt loài người, tao đưa tới cho mày, nhưng mà tự bản thân mày không cố gắng, thì còn có thể trách được ai?
Trách tao sao?
Tao cũng đâu có ép mày.
Nếu như yêu quái vua heo biết được ý nghĩ của yêu quái gà trống, chắc chắn sẽ sống lại, biến thành ngọn lửa nướng vua heo mà quyết chiến với nó.
Ở nơi xa.
Nhân viên chăn nuôi bỗng ngửi được một mùi thơm, bèn men theo mùi hương ấy mà đuổi tới, hoảng hốt hô lên:
“Các người đang làm gì đấy?”
Anh ta nhìn thấy hai kẻ lạ mặt đang nướng heo, mà con heo này đã bị ăn đến chỉ còn nửa cái đùi, quả thật là to gan lớn mật, dám tới chỗ này trộm heo, anh ta ngay lập tức lấy bộ đàm ra báo cáo với người phụ trách.
“Quản lý, có kẻ trộm heo còn ở tại hiện trường ăn nó, anh mau đến đây đi.”
Quản lý đang chơi game trên điện thoại, cuộc sống vô cùng thoải mái tự do, nghe thấy có người trộm heo còn ăn thịt, anh ta lập tức xách gậy chạy tới. Mẹ nó, dám tới đây trộm. Nếu như không phát hiện ra chuyện này, tiền lương tháng này của anh ta coi như xong, có thể còn phải đổ nợ nữa.
Sự việc thường hay kì diệu như thế đấy.
Quản lý giận dữ vội vàng chạy đến, chỉ vào Lâm Phàm và ông Trương bắt đầu mắng chửi, tuyên bố rằng nếu không đền tiền thì sẽ mang con gà của anh đi chưng cách thủy.
Yêu quái gà trống: Liên quan quái gì đến ta?
Chỉ là dần dần…
Quản lý bị ánh mắt lẫn nụ cười của Lâm Phàm khiến cho toàn thân bỗng cảm thấy khó chịu, khí thế cũng yếu đi nhiều, ánh mắt mơ hồ vô định mà nói điều kiện với bọn họ.
Đền tiền.
Không có tiền?
Gọi điện thoại cho người nhà.
Không có điện thoại?
Cái kiểu này là muốn ăn heo chùa phải không, đó giờ chưa từng thấy kẻ nào ngang ngược như thế.
“Tuy chúng tôi không có tiền cũng không có điện thoại, nhưng anh có thể đi về với chúng tôi, ở đó sẽ có người đưa tiền cho anh.”
“Tôi không biết rằng nó là do anh nuôi, nếu như biết, chúng tôi nhất định sẽ đợi anh đồng ý, nhưng mà tình huống vừa nãy là như này, chúng tôi…”
Kế đó là lời giải thích tràn đầy yếu tố kỳ ảo, tóm lại chỉ gọn một chữ.
Mê tín!
Nhưng cứ như thế, lúc Lâm Phàm giải thích những chuyện này, biểu hiện vô cùng nghiêm túc, hệt như đang nói ra chân tướng nào đấy, thực ra điều anh nói cũng đều là sự thật.
Chỉ là bởi vì nó quá mê tín mà thôi.
Người chăn nuôi nhỏ giọng trao đổi với quản lý, não bọn họ có phải là vấn đề rồi hay không, có thể không dính líu đến thì đừng nên dính, theo họ trở về để lấy tiền là được rồi, không cần phải nói nhiều đến vậy.
Quản lý đồng tình sâu sắc.
Quả thật là như thế.
Sau khi bọn họ rời đi.
Trong một chuồng heo được đánh số khác, có một đôi mắt vô cùng linh tính chăm chú nhìn về phía xa.
Nó là một con yêu quái.
Nhìn thấy một màn trước mắt.
“Ba…người chết thảm quá.”
“Kẻ phản bội, đồ phản bội đáng chết, vậy mà lại dẫn hai tên kẻ mạnh loài người kia tới ăn thịt ba.”
Yêu quái vua heo con thấy bốn phía không có người, bốn cái móng nhảy dựng lên, vượt qua lan can mà chạy băng băng về phía xa. Nó muốn nói hết những gì tai nghe mắt thấy cho nhiều yêu quái khác biết.
Trong giới yêu quái chúng ta xuất hiện kẻ phản bội.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất